Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 639: Bây giờ còn có ai muốn mắng ta không?

Chương 639: Bây giờ còn có ai muốn mắng ta không?




Kinh Như Tuyết quả thực đã trở thành chúa tể của Thiên giới!

Đây là chuyện mà Kinh Như Tuyết tuyệt đối không thể dựa vào sức lực của một người để thực hiện, chắc chắn là có sự trợ giúp của Tu Thần!

Bây giờ Tu Thần đã có thể giúp người khác trở thành chúa tể rồi sao?Rốt cuộc tu vi của hắn đã đến cảnh giới gì rồi?

Vẫn còn là chúa tể được ư?

Hay là nói, chúa tể chí tôn người đứng sau lưng Trường Hà và Bắc Lý mà Kinh Như Tuyết nói kia, thật ra là Tu Thần?

Tu Thần là một đại lão siêu cấp núp bóng đằng sau?

Nét mắt Qua Thiên bây giờ nhăn nhó xấu xí hệt như ăn phải phân vậy.

Tu Thần đi ra từ Nguyên giới của lão ta, bây giờ lại hoàn toàn ngự trị ở trên lão ta/

"Để ta đoán mục đích của các ngươi nhé." Kinh Như Tuyết nhìn năm người Phạt Ngô, nhếch miệng cười với vẻ trêu tức.

"Các ngươi muốn đến chiếm Thiên giới của ta?"

"Để ta đoán thêm đây là chủ ý của ai..."

"Là của Phạt Ngô đúng không? Lặp lại chiêu cũ, mượn cớ thể thực hiện ý đồ của mình, ép buộc bọn họ đứng về phe của mình giống như ngày trước đối phó với bky, sau đó liên thủ lại muốn chiếm lấy Thiên giới của ta. Bắc Lý và Trường Hà bây giờ chắc không dám thò đầu ra đâu, cho đây là cơ hội tốt nhất để các ngươi ra tay."

Lời Kinh Như Tuyết nói khiến sắc mặt năm người Phạt Ngô chợt thay đổi, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên chấn động.

Nàng nói không sai một chữ nào!

Bốn người Qua Thiên Tịch Không trán nổi đầy gân xanh, Kinh Như Tuyết đang xé nát tôn nghiêm của bọn họ!

Sắc mặt Phạt Ngô cũng trầm xuống, đen xì như đít nồi, lão gằn giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi xuất hiện chính là để chờ cảnh này phải không?"

Nếu tất cả đều là tính toán của Kinh Như Tuyết, thì kế hoạch cướp đoạt Thiên giới của bọn họ có lẽ phải hủy bỏ.

Bất kể là Kinh Như Tuyết hay Tu Thần, đều không phải là đồ ngu, biết bọn họ tiến đánh Thiên giới mà vẫn còn ở lại chờ?

Trong đây mà không có âm mưu hay cạm bẫy gì thì ai mà tin được?

"Ta không thông minh đến vậy đâu, nhưng mọi việc đều do thầy ta tính toán cả." Kinh Như Tuyết lộ ra vẻ tự hào và kiêu ngạo.

Trong thấy nét mặt của đám chúa tể lúc này, đã chứng tỏ tính toán của Tu Thần thành công, trong lòng nàng vô cùng sảng khoái.

"Tu Thần đâu?" Phạt Ngô hỏi.

Lão ta không muốn nói chuyện với Kinh Như Tuyết, bây giờ lão ta chỉ muốn gặp Tu Thần.

"Muốn gặp thầy ta sao?" Kinh Như Tuyết hỏi.

"Ngươi chỉ là một con chó của Tu Thần, ngươi không có tư cách nói chuyện với chúng ta." Hằng Khô cười lạnh nói.

Trong mắt đám chúa tể này, quả thực là xem thường Kinh Như Tuyết, cảm thấy nàng có thể đạt được thành tựu hiện giờ hoàn toàn là do có một sư phụ tốt. Nếu dựa vào chính bản thân nàng thì giờ còn không biết đang nhảy nhót ở xó xỉnh nào.

Kinh Như Tuyết nghe Hằng Khô nói vậy, đôi mắt khẽ nheo lại.

"Ngươi đang khiêu khích ta phải không?" Giọng của Kinh Như Tuyết chợt trở nên lạnh lùng.

Tu Thần luôn quán triệt bọn họ người người bình đẳng, tôn sư trọng đạo, sư đồ họ ở chung như cha con, Tu Thần và đám Tiểu Bạch thì giống quan hệ huynh đệ.

Bây giờ Hằng Khô lại nói nàng là con chó bên cạnh Tu Thần, Kinh Như Tuyết không thể chấp nhận được nỗi sỉ nhục này.

"Sao nào? Chẳng lẽ không đúng? Tu Thần bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, bảo ngươi ăn cứt ngươi cũng ăn. Không có hắn cho ngươi xương cốt, thì ngươi giờ là cái thá gì?" Hằng Khô cười khẩy một tiếng, vẻ mặt giễu cợt.

Phạt Ngô và Qua Thiên đồng thời nhướng mày.

Hình dung từ lời nói của Hằng Khô khiến người ta có phần không thoải mái.

Cái gì mà Tu Thần bảo nàng ta ăn cứt thì nàng ta sẽ ăn?

Bây giờ chẳng phải Kinh Như Tuyết đang muốn ăn bọn họ sao?

Chẳng lẽ bọn họ là cứt à?

Mặc dù trong lòng hơi bất mãn, nhưng Phạt Ngô và Qua Thiên đều không nói gì, chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh nhìn.

Bây giờ Hằng Khô ra mặt, đương nhiên là bọn họ nhẹ nhõm hẳn.

"Một hóa thân Thiên Tôn cảnh mà cũng dám nói những lời như thế trước mạt ta? Ngươi lấy lòng can đảm từ đâu vậy?" Kinh Như Tuyết nhìn Hằng Khô, cười lạnh nói.

Sau đó không gian bên cạnh Hằng Khô chợt sụp xuống, vô số vết nứt màu tím xuất hiện xung quanh lão ta, từ những vết nứt thò ra vô số lưỡi lửa màu tím Thiết Liên Câu Tỏa, trong nháy mắt trói chặt Hằng Khô lại.

"Ngươi!"

Hằng Khô nhìn Thiết Liên Câu Tỏa xung quanh mình, lại nhìn sang Kinh Như Tuyết bằng ánh mắt tóe lửa.

"Cút." Kinh Như Tuyết khẽ quát một tiếng.

"Uỳnh!"

Một khắc sau, Thiết Liên Câu Tỏa cháy bùng lên, tiếp đó siết chặt lấy, thân thể của Hằng Khô nháy mắt vỡ vụn rồi nổ tung, hóa thành thịt nát bay đầy trời.

Bốn người Phạt Ngô nhíu mày, nhìn Kinh Như Tuyết bằng ánh mắt tối tăm.

Nha đầu này thực sự không thèm nói lý!

Bọn họ chỉ cho hóa thân vào Thiên giới, cấp bậc Thiên Tôn, Kinh Như Tuyết muốn giết thì cứ việc giết.

Nhưng thái độ không nể mặt mũi, một lời không hợp là diệt ngay hóa thân của Hằng Khô trong khi đang đối mặt với năm chúa tể bọn họ, việc này quả là phách lối không coi ai ra gì.

"Ranh con, thầy của ngươi không dạy ngươi làm người phải chừa lại đường lui à?" Phạt Ngô trầm giọng hỏi.

Kinh Như Tuyết nhìn Phạt Ngô, cười nói: "Thầy ta không dạy ta mấy thứ sáo rỗng đó. Thầy chỉ dạy ai chọc ta thì ta cứ giết cả nhà hắn."

"Hỗn xược!"

Qua Thiên quát lớn.

Mấy chữ giết cả nhà quả là ngang ngược, phách lối, coi trời bằng vung!

Dù sao bọn họ cũng là chúa tể, tuy chỉ là hóa thân, nhưng vẫn cần phải được tôn kính!

Các chúa tể đều ganh ghét nhau trong lòng, nhưng ngoài mặt thực ra vẫn khá khách sáo, dù cãi nhau cũng chỉ là cuộc tranh luận giữa những người cùng vai vế, không giống Kinh Như Tuyết vô lễ láo xược, nói khó nghe như thế.

Hoàn toàn không nhìn đám chúa tể bọn họ vào mắt.

"Ngươi mắng ta à?" Kinh Như Tuyết nhìn Qua Thiên, kinh ngạc hỏi.

Qua Thiên trông thấy ánh mắt Kinh Như Tuyết, trong lòng giật thót.

Một giây sau, bên cạnh lão ta cũng duỗi ra vô số Thiết Liên Câu Tỏa, nháy mắt xé rách cơ thể lão ta thành trăm mảnh.

Hóa thân của năm đại chúa tể, trong tích tắc chỉ còn ba.

Ba người Phạt Ngô đều đen mặt.

Quả thực không thể nói lý!

Con ranh này chính là một đứa điên!

Giống hệt Tu Thần, thầy của nàng ta! Động chút là ra tay giết người!

Lúc này đang là thời gian đàm phán!

Còn chưa bắt đầu nói chuyện đã hủy mất hai hóa thân?

Sau khi hóa thân của Hằng Khô và Qua Thiên bị diệt mất, mặc dù hai người vô cùng tức giận, nhưng không dám phái hóa thân xuống tiếp nữa, chỉ dừng lại bên ngoài Thiên giới.

Trong tình hình thế này, cho dù Qua Thiên và Hằng Khô phái bao nhiêu hóa thân xuống, có lẽ Kinh Như Tuyết đều sẽ xử lý sạch!

"Bây giờ còn ai muốn mắng ta không?" Kinh Như Tuyết nhìn ba người Phạt Ngô, nở nụ cười ấm áp.

Kinh Như Tuyết càng ngày càng Tu Thần hóa, ngay cả giọng điệu nói chuyện và nụ cười cũng rất giống thầy nàng, đều vô cùng kiêu ngạo, khiến người ta phải giận đến ngứa răng. Chủ yếu nhất là vừa cười vừa nói ra những lời như thế vô hình trung tạo cho người khác áp lực rất lớn trong lòng.

"Giết hóa thân thì có cảm giác thành tựu lắm sao?" Phạt Ngô nhìn Kinh Như Tuyết, trầm giọng hỏi.

Kinh Như Tuyết nhếch miệng cười, gật đầu nói: "Đương nhiên là có cảm giác thành tựu, ta thích thì ta bắt nạt ngươi. Nhưng các ngươi lại chẳng làm gì được ta cả."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch