Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 640: Ngồi xuống xem, vừa ăn vừa xem!

Chương 640: Ngồi xuống xem, vừa ăn vừa xem!




Ba người Phạt Ngô nghe thấy Kinh Như Tuyết nói vậy, mí mắt lập tức giật giật.

Bọn họ quá quen thuộc câu này!

Đây chính là lời thoại và giọng điệu của Tu Thần!

Đúng là khiến người ta vô cùng tức giận và chán ghét!

"Ngươi quả nhiên không hổ là đồ đệ của Tu Thần!" Phạt Ngô lạnh giọng nói.

Kinh Như Tuyết mỉm cười: "Cảm ơn đã khích lệ."

Đương nhiên là nàng coi lời Phạt Ngô nói là một kiểu khích lệ.

Nguyện vọng lớn nhất của Kinh Như Tuyết chính là trở thành người giống Tu Thần, quét sạch mọi trở ngại, đồng thời khiến người ta hận đến nghiến răng nhưng đối phương lại hoàn toàn không làm gì được hắn.

"Giờ các ngươi vẫn muốn liên thủ lại chiếm Thiên giới của ta sao?" Kinh Như Tuyết hỏi.

Tịch Không và Thiên Mưu liếc nhìn nhau, nói thật, trong lòng bọn họ lúc này có chút không dám chắc.

Bởi vì rõ ràng đây là tính toán của Tu Thần, nếu bọn họ dùng sức mạnh, liệu có trúng phải bẫy của Tu Thần không?

Nhưng mặc dù trong lòng họ đã muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng vẫn không dám nói ra, còn phải đợi xem Phạt Ngô lựa chọn thế nào.

Phạt Ngô nhìn chằm chằm Kinh Như Tuyết bằng nét mặt thâm trầm, muốn từ ánh mắt của nàng nhìn ra chút manh mối, nhưng lão ta nhanh chóng thất vọng.

Phạt Ngô chỉ nhìn thấy sự hứng thú và chế giễu trong ánh mắt Kinh Như Tuyết, ngoài ra không có cảm xúc nào khác.

Cho nên Phạt Ngô lúc này lại lộ vẻ do dự.

Đánh hay không đánh?

Rốt cuộc Tu Thần đang chuẩn bị hậu chiêu gì để chờ đợi mình?

Nhưng nếu không đánh, thì lão ta sẽ bỏ qua cơ hội tốt nhất, lần tiếp theo muốn mượn được cớ chẳng biết đến khi nào!

Thực ra điều Phạt Ngô lo lắng nhất chủ yếu vẫn là bốn chữ chúa tể chí tôn. Lão ta thực sự sợ chúa tể chí tôn xuất hiện, cho nên lúc này muốn nhanh chóng tăng cường thực lực cho bản thân.

"Bảo Tu Thần ra đây nói chuyện." Phạt Ngô nói.

Mặc dù Kinh Như Tuyết là một chúa tể, chủ nhân của Thiên giới, nhưng Phạt Ngô vẫn không vừa mắt nàng, bởi vì lão ta biết tất cả những gì Kinh Như Tuyết đang làm hiện giờ đều là theo sự chỉ đạo của Tu Thần, thay vì tiếp tục đấu võ mồm với Kinh Như Tuyết ở đây, chẳng thà gặp trực tiếp Tu Thần nói chuyện.

"Thầy ta là người ngươi muốn gặp là gặp sao?" Kinh Như Tuyết cười lạnh nói.

Phạt Ngô nhướng mày.

Lão ta thực sự muốn giơ tay tát cho Kinh Như Tuyết một phát chết tươi!

Trong chín đại Nguyên giới, ai dám nói vậy với lão ta?

Còn có ai mà Phạt Ngô lão không xứng gặp?

Vậy mà Kinh Như Tuyết dám nói vậy!

Sư môn Tu Thần hoàn toàn không thèm tôn kính bất cứ ai, gặp ai cũng chửi mắng, không cần biết thân phân ngươi là gì, chế giễu trách mắng thế nào, hoàn toàn không nể mặt đối phương.

"Ngươi không thể quyết định, chúng ta muốn đàm phán với thầy của ngươi." Phạt Ngô nghiến răng nói.

Một hậu bối nho nhỏ dám lớn lối càn rỡ như vậy trước mặt lão ta, khiến nhẫn nại của lão sắp cạn sạch rồi.

"Ta nói, ngươi không có tư cách, muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút đi. Ở chỗ ta không có lựa chọn thứ ba." Kinh Như Tuyết nói thẳng, hoàn toàn không cho Phạt Ngô chút mặt mũi nào.

"Được! Tốt lắm!"

Phạt Ngô nổi giận, đôi mắt kia như tóe ra tia lửa.

"Tu Thần! Ta biết ngươi đang nhìn! Ta cho ngươi thời gian một khắc đồng hồ, đến hư vô chi cảnh gặp ta! Một khắc sau nếu ta không thấy ngươi hiện thân, thì chúng ta sẽ giải quyết Thiên giới này!"

Phạt Ngô gầm lên giận dữ với xung quanh, sau đó lập tức rời đi, Tịch Không và Thiên Mưu cũng vội vàng theo sau.

Họ tới chỉ để góp cho đủ số, bây giờ thực lực Tu Thần thể hiện ra quỷ dị và thần bí như vậy, bọn họ không cần nói chuyện thì càng ngậm chặt miệng, đỡ bị Tu Thần nhớ thương.

Ba người Phạt Ngô rời đi, Tu Thần xuất hiện bên cạnh Kinh Như Tuyết, mỉm cười.

Hắn vô cùng hài lòng với biểu hiện vừa rồi của đại đệ tử.

Người của miếu Thiên Thần phải phách lối như vậy mới đúng! Không cần biết ngươi có thân phận gì, không cần phải nể mặt, muốn khinh bỉ thì cứ khinh bỉ.

"Thầy." Kinh Như Tuyết trông thấy Tu Thần, vội vàng chắp tay hành lễ.

Tu Thần khẽ gật đầu.

"Thầy ơi, không biết biểu hiện vừa rồi của đồ nhi có quá đáng không?" Kinh Như Tuyết nhỏ giọng hỏi.

Nàng chỉ sợ những gì mình vừa thể hiện khiến Tu Thần không hài lòng.

"Không, tốt lắm." Tu Thần cười nói.

Nhận được khẳng định của Tu Thần, sắc mặt Kinh Như Tuyết lộ vẻ vui mừng, trong lòng bấy giờ mới thả lỏng.

"Vừa rồi Phạt Ngô nói đợi thầy ở hư vô chi cảnh một khắc đồng hồ, chúng ta phải đối phó thế nào đây?" Kinh Như Tuyết hỏi.

Tu Thần bật cười, nhìn về phía bầu trời: "Cứ coi lão là đồ ngu là được, không cần để ý. Nếu lão ta thực sự có can đảm tiến đánh thì đã không dài dòng như thế."

"Nếu không xuất hiện, chẳng phải lão ta không muốn đánh cũng phải đánh sao?" Kinh Như Tuyết hỏi.

Tu Thần và Kinh Như Tuyết không nể mặt Phạt Ngô, nhưng không có nghĩa là tự lão ta sẽ để mình mất mặt, lời nói ra như bát nước hắt đi, bên cạnh còn có người nghe thấy. Nếu một khắc sau Tu Thần không xuất hiện, sợ rằng Phạt Ngô không muốn đánh cũng phải đánh.

"Vậy thì cứ để lão ta đánh đi." Tu Thần chẳng coi vào đâu.

Kinh Như Tuyết khẽ gật đầu, nếu chỉ có một chúa tể như nàng, thì với sự liên thủ của bốn chúa tể bên Phạt Ngô, nàng không thể nào chống đỡ nổi khi họ tiến đánh Thiên giới.

Nhưng ở đây còn có Tu Thần, nàng hoàn toàn không cần phải lo lắng.

"Đại nhân! Đại tiểu thư!"

Đúng lúc này, Thiên Cương bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Tu Thần.

Kinh Như Tuyết liếc mắt nhìn lão, khẽ gật đầu.

"Giờ là đến thời điểm ngươi lên sân khấu rồi, ra ngoài tìm bọn họ đi." Tu Thần nhìn về phía bầu trời, hất cằm một cái, trên mặt nở nụ cười thần bí khó lường.

"Vâng, thưa đại nhân! Thuộc hạ cáo lui!"

Thiên Cương khom người hành lễ, rồi biến mất.

Kinh Như Tuyết hơi nghi hoặc nhìn Tu Thần, hỏi: "Thầy ơi, sao lại bảo Thiên Cương ra ngoài? Giờ bọn họ đều biết con là tân chúa tể Thiên giới, Thiên Cương ra ngoài sợ rằng bọn họ sẽ không tin lời lão nói."

Tu Thần cười ha hả: "Nói chuyện chính là một môn nghệ thuật, có người nói thật lại giống như nói dối, mà có người nói dối lại y như thật lòng thật dạ. Ngươi cảm thấy Thiên Cương là loại nào?"

Kinh Như Tuyết hơi ngơ ngác, tiếp đó cười gượng lắc đầu.

Nói thật, nàng cũng không quen thuộc Thiên Cương lắm.

Thiên Cương này được Tu Thần sáng tạo ra dựa hoàn toàn vào Thiên Cương trước kia, cho nên tính cách và tâm tư cũng tương tự nhau. Lão có thể làm cho cục diện rối ren này càng thêm hỗn loạn hay không, Kinh Như Tuyết cũng không rõ.

"Cứ chờ là được, không phải vội." Tu Thần phất tay.

Trước mặt họ lập tức xuất hiện một màn hình LED cực lớn, hình ảnh trong màn hình chỉ là khoảng không hư vô, chính là hư vô chi cảnh bên ngoài Thiên giới, nơi mà đám người Phạt Ngô đang đợi.

Góc quay không ngừng di chuyển, sau đó họ nhìn thấy hình ảnh trước mắt Thiên Cương trong màn hình, Tu Thần đã biến hai mắt Thiên Cương thành ống kính máy quay. Hắn và Kinh Như Tuyết đang xem trực tiếp.

Sau đó, sau lưng Tu Thần xuất hiện hai chiếc ghế, trước mặt còn có một bàn trà, trên đã bày sẵn hạt dưa, quả khô, bắp rang... các loại đồ ăn vặt.

"Ngồi xuống xem đi, vừa ăn vừa xem." Tu Thần ngồi xuống, nhón hạt dưa trên bàn đưa vào miệng cắn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch