Chương 642: Thiên Cương hiện thân. Ai bảo ta chết rồi?
Hư vô chi cảnh bên ngoài Thiên giới, năm người Phạt Ngô ai nấy đều mang vẻ mặt khó coi.
Nhất là hai người Qua Thiên và Hằng Khô, hóa thân của hai người đều đã bị Kinh Như Tuyết diệt mất, không hề nể nang gì bọn họ.
"Bây giờ thế nào?" Qua Thiên nhìn Phạt Ngô, lạnh giọng hỏi.
Trước đây bị Tu Thần vô tình chế giễu và sỉ nhục đã khiến lão ta vô cùng tức giận, bây giờ ngay cả đệ tử của hắn cũng dám khiêu khích uy nghiêm, Qua Thiên không thể chấp nhận được việc này.
Trong lòng lão ta chắc chắn muốn giáo huấn cho Tu Thần và đệ tử của hắn một trận nên thân.
"Đợi." Phạt Ngô chỉ nói một chữ.
Đợi?
Qua Thiên và Hằng Khô liếc nhìn nhau, họ không biết câu cuối cùng Phạt Ngô đã nói với Kinh Như Tuyết là chờ Tu Thần một khắc đồng hồ.
"Việc này còn cần chờ à? Ngươi không cảm thấy bọn chúng lớn lối không coi ai ra gì sao? Chúa tể của chín đại Nguyên giới, từ sau khi Tu Thần xuất hiện, bất kể là tôn nghiêm hay địa vị đều bị hắn không ngừng khiêu khích. Bây giờ chúng ta bằng lòng với ngươi liên thủ lại để đối phó Thiên giới, ngươi lại nói phải đợi?" Qua Thiên sầm mặt lại, nghiến răng nói.
"Đợi Tu Thần, Kinh Như Tuyết kia chẳng qua là đồ đệ của hắn mà thôi, nói chuyện nhiều với nàng ta cũng không có tác dụng gì." Tịch Vô lên tiếng.
"Chúng ta tới đây không phải để xâm chiếm Thiên giới sao? Còn chờ gì nữa? Chờ Tu Thần xuất hiện để đàm phán với chúa tể à? Phạt Ngô, lúc ngươi bảo chúng ta cùng tới đây không hề nói thế!" Qua Thiên tức giận nhìn Phạt Ngô.
Ngay cả từ đầu bọn họ đã không muốn tới, nhưng bị Phạt Ngô mượn cớ lôi kéo, lấy một lý do mà bọn họ không thể nào chối từ, hơn nữa lão ta còn nói có chiếm được Thiên giới lão ta cũng không cần, chỉ cần một mình Tu Thần.
Bây giờ Phạt Ngô lại nói là đợi Tu Thần xuất hiện.
Đợi hắn làm đếch gì?
Tự mình ra tay đi chứ!
Lằng nhằng lâu như vậy khiến Qua Thiên cảm thấy thực ra Phạt Ngô không hề muốn đối phó với Tu Thần, mà là muốn hợp tác với hắn.
Phạt Ngô liếc Qua Thiên một cái, trầm giọng nói: "Ta có dự định của mình, lúc trước đã nói lấy được Thiên giới thì các ngươi tự chia nhau, ta không tham gia. Phạt Ngô ta đã nói thì sẽ giữ lời."
"Ha ha, hay cho câu nói lời giữ lời, giờ lại không ra tay à? Đánh thì không đánh, ngươi bảo chúng ta lấy gì mà chia Thiên giới?" Qua Thiên cười lạnh, chế giễu và khinh bỉ Phạt Ngô ngay trước mặt."
"Ngươi sốt ruột đến vậy sao?" Phạt Ngô nhíu đôi mày rậm, giọng nói bắt đầu trở nên dữ dằn.
Qua Thiên thấy ánh mắt Phạt Ngô, đáp: "Phạt Ngô, mọi chuyện chúng ta đều nghe theo sự sắp xếp của ngươi. Lần trước là đối phó với Bắc Lý, lần này là đối phó Thiên giới, chúng ta vẫn luôn nghe theo lời ngươi. Lần trước Thiên Cương giữa chừng bỏ cuộc khiến trận vây quét thất bại, lần này nếu lại vì nguyên nhân gì đó mà từ bỏ, thì sau này ngươi không cần lôi thực lực và thân phận của mình ra dọa chúng ta nữa đâu. Mọi người đều là chúa tể, chẳng ai cao hơn hay thấp hơn ai."
Qua Thiên nói hết sức rõ ràng, lần này nếu Phạt Ngô không làm theo những gì họ đã bàn bạc lúc trước, thì sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện lôi kéo các chúa tể khác làm chuyện gì.
Ba chúa tể khác cũng để lộ ánh mắt suy tư, lời mà Qua Thiên nói cũng là điều mà họ muốn nhưng không dám nói ra.
Bây giờ người dám chống đối thẳng thừng với Phạt Ngô cũng chỉ có một mình Qua Thiên, nếu lão ta đã nói trước, thì những chúa tể khác cũng dám liên hiệp với lão ta để phản kháng lại Phạt Ngô.
Đương nhiên, nếu Qua Thiên nghiêng về phía Phạt Ngô, thì những người khác làm sao dám phản đối.
Phạt Ngô nhìn Qua Thiên bằng ánh mắt tối tăm, không lên tiếng.
Còn Qua Thiên cũng không hề tỏ ra yếu thế, nhìn lại Phạt Ngô.
Liên tiếp đưa ra các yêu sách khiến sự tín nhiệm của mọi người đối với Phạt Ngô bị giảm xuống rất thấp, Qua Thiên tin rằng mình có thể lôi kéo những người khác về phe mình để chống đối lại lão ta.
"Ủa? Sao lại náo nhiệt thế này?"
Đúng vào thời điểm hai người đang đối mắt với nhau, thì một tiếng chế giễu truyền vào tai mọi người.
Năm người Phạt Ngô đồng thời nhìn về phía bên phải. Thiên Cương đang đứng đó nở nụ cười trêu tức nhìn bọn họ.
Hóa thân có tu vi nửa chúa tể.
Khi bọn họ nhìn thấy Thiên Cương, vẻ mặt rõ ràng có sự kinh ngạc.
Lúc trước khi nhìn thấy Kinh Như Tuyết, trong lòng họ tin rằng Thiên Cương đã chết, Thiên giới trở thành của Kinh Như Tuyết.
Nhưng bây giờ họ lại thấy Thiên Cương, nhất thời không phản ứng kịp.
Hóa thân nửa chúa tể, không phải nói xuất hiện là xuất hiện được.
Vẻ mặt của Qua Thiên cũng rất phong phú, lão ta vốn cho rằng Thiên giới đã nằm trong tay Tu Thần, bây giờ Thiên Cương xuất hiện khiến sự tình trở nên phức tạp hơn nhieuf.
Thiên Cương là chúa tể lâu đời, có thể nói là sự tồn tại cùng một mạch với các chúa tể khác, bọn họ có thể nội đấu, nhưng một khi xuất hiện ngoại địch sẽ nhất định đều muốn liên hợp lại để đối phó.
Thiên giới bị Tu Thần cướp đi, đương nhiên là bọn họ có lý do để liên thủ lại cướp về.
Nhưng nếu Thiên giới vẫn là của Thiên Cương mà còn muốn đoạt Thiên giới thì lý do đó cũng hơi quá đáng.
Việc đó chẳng khác nào mọi người trực tiếp trở mặt với nhau, không cần mặt mũi nữa, không thừa nhận chúa tể của chín đại Nguyên giới là người mình.
Giống như Bắc Lý bây giờ đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với các chúa tể khác.
Các chúa tể vẫn còn muốn thể diện, đến cảnh giới như bọn họ, muốn thăng cấp thực lực là chuyện khó khăn, cho nên thể diện và tôn nghiêm vẫn cần phải giữ gìn.
"Ai nói ta đã chết?" Thiên Cương nhìn năm người đang sửng sốt, nhún vai hỏi.
Phạt Ngô hơi nheo mắt quan sát Thiên Cương, bất kể là khí tức hay thần nguyên đều chính là Thiên Cương mà lão ta biết kia.
Thật hay giả, trong thời gian ngắn ngủi lão ta không thể nào phân biệt được.
"Sao vậy? Trông vẻ mặt các ngươi có vẻ rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta?" Thiên Cương hỏi với vẻ hứng thú.
Qua Thiên lạnh giọng nói: "Đại đồ đệ của Tu Thần, Kinh Như Tuyết đã trở thành tân chúa tể, hơn nữa bây giờ vẫn đang ở trong Thiên giới của ngươi. Tình huống gì đây? Bản thể của ngươi đâu? Ngươi bị cướp mất ngôi vị chúa tể ư?"
Nghe Qua Thiên hỏi liên tiếp mấy câu, Thiên Cương cười ha hả vài tiếng, chỉ Thiên giới sau lưng: "Chỉ là lời một con ranh mà các ngươi cũng tin sao? Nàng ta nói đã chiếm được Thiên giới, thì các ngươi tin nàng ta đã chiếm được Thiên giới thật sao? Đại trận cấm chế bản nguyên của ta hiện giờ vẫn đang mở ra, mà nàng ta có thể im hơi lặng tiếng làm thị ta sao?"
Qua Thiên nghẹn họng, câu hỏi của Thiên Cương chính là vấn đề khiến họ lấn cấn bấy nay.
Lúc trước lão mở ra đại trận cấm chế bản nguyên, tất cả chúa tể đều đang quan sát Thiên giới, hoàn toàn không phát hiện ra dị động gì, tiếp đó Kinh Như Tuyết bỗng nhiên nói nàng ta là chúa tể Thiên giới, hơn nữa điều quan trọng nhất là trên người nàng ta thực sự có khí tức của chúa tể, điểm này không thể làm giả được.
"Vừa rồi lúc chúng ta đi vào Thiên giới, quyền hạn thành lũy đã được mở ra, là ngươi mở à?" Phạt Ngô nhíu mày hỏi.
Đại trận cấm chế bản nguyên được mở ra, lại thêm lớp phòng ngự của thành lũy, nếu chúa tể không mở quyền hạn thì bọn họ chắc chắn không thể dễ dàng tiến vào Thiên giới được.
"Ngoại trừ ta ra, còn ai có thể mở quyền hạn cho các ngươi đi vào?" Thiên Cương nhếch miệng cười đầy ẩn ý.