Chương 643: Muốn đánh thì đánh đi! Thiên Cương ta sẽ chờ!
Thiên Cương vừa dứt lời lập tức khiến năm người Phạt Ngô không hiểu gì, đầu óc mơ hồ.
Chỉ có ngươi mới có thể mở ra quyền hạn?
Vậy Kinh Như Tuyết mà chúng ta vừa gặp là ma sao?
Đại đệ tử của Tu Thần có thể phách lối, kiêu ngạo như thế trong Thiên giới, chỉ chớp mắt đã giết hai hóa thân của chúa tể, chỉ riêng việc đó thôi đã thấy có vấn đề rồi.
Bây giờ Thiên Cương lại nói Thiên giới chính là của lão, thật sự khiến người ta không tin được.
"Ngươi tưởng chúng ta là đồ ngu chắc? Kinh Như Tuyết xuất hiện ở Thiên giới, nàng ta là đệ tử của Tu Thần, trong nháy mắt diệt mất hai hóa thân của chúng ta. Vậy mà ngươi vẫn nói mình là chúa tể của Thiên giới? Vừa rồi quyền hạn là do ngươi mở?" Qua Thiên nói chẳng nể nang gì.
Ánh mắt của mấy người Phạt Ngô cũng bắt đầu không thân thiện.
Nếu Thiên Cương không cho bọn họ một lời giải thích hợp lý, thì bọn họ chắc chắn sẽ cho Thiên Cương trước mắt này là giả, do Tu Thần sáng tạo ra.
Sáng tạo ra một sinh linh có tu vi nửa chúa tể sẽ tốn một lượng sinh linh chi lực vô cùng lớn, chúa tể bọn họ sẽ không bao giờ làm, nhưng chuyện này đối với Tu Thần mà nói chưa chắc đã không có khả năng.
Bây giờ trong lòng các chúa tể Nguyên giới, Tu Thần chính là một tên điên từ đầu đến chân, chuyện cũng có thể làm ra được.
"Ta cần giải thích với các ngươi sao? Chẳng phải bây giờ các ngươi đang chuẩn bị liên hiệp lại đánh Thiên giới của ta sao?" Thiên Cương không giải thích, chỉ cười lạnh nhìn đám chúa tể trước mặt.
"Vậy tức là Tu Thần thực sự đã chiếm được Thiên giới của ngươi." Phạt Ngô khẽ gật đầu.
Thiên Cương bật cười, nhìn Phạt Ngô nói: "Rồi sao? Ngươi định ra tay à? Phạt Ngô, ngươi đừng giả mù sa mưa, dối trá ép buộc người khác làm theo ý mình thì thú vị lắm sao? Ta thấy mấy người kia không hề muốn tới đây, chắc chắn là bị ngươi dùng cớ gì ép đi cùng, giống như cái cách mà ngươi đối phó với Bắc Lý lúc trước vậy. Bắc Lý là người đầu tiên, ta là người thứ ai, vậy thứ ba là ai đây?"
Lời Thiên Cương nói khiến sắc mặt mấy người Qua Thiên vô cùng khó coi.
Cách làm của Phạt Ngô quả thực là rất khó chấp nhận, lời Thiên Cương nói đâm trúng nỗi đau của những chúa tể còn lại.
Phạt Ngô bên ngoài thì nói chuyện đạo lý với ngươi, nhưng thực ra người mặt dày nhất chính là lão ta, hơn nữa còn là loại người ăn dày ăn cả tất.
"Nói những lời này có gì thú vị? Ta đã nói rồi, nếu Thiên giới thực sự bị Tu Thần chiếm mất, thì chúng ta sẽ cùng nhau đoạt lại. Còn về phần Thiên giới, ta không hề đụng vào một phân một thước nào. Phạt Ngô ta nói chuyện còn giả dối được sao?" Phạt Ngô cười lạnh nói.
Đây cũng chính là sự tự tin của lão ta.
Mặc dù ngụy quân tử bị người ta phỉ nhổ trong lòng, nhưng ít nhất đến thời điểm hiện giờ, lão ta vẫn nói được làm được. Đây cũng là nguyên nhân mà đám người Qua Thiên không thể không nghe theo Phạt Ngô.
"Thiên giới mà ngươi còn không muốn, thì ngươi muốn cái gì?" Thiên Cương buồn cười hỏi.
Một chúa tể, không muốn lấy Nguyên giới, thì ngươi lấy cái gì?
Vì sao bọn họ muốn chiếm được nhiều Nguyên giới hơn?
Thêm một Nguyên giới, thì số lượng sinh linh chi lực thu được cũng sẽ tăng lên gấp bội, thực lực cũng theo đó được nâng cao. Phạt Ngô lão sẽ trơ mắt nhìn những người khác chiếm Nguyên giới còn mình thì không ư?
Điều này hiển nhiên là không thể.
Chắc chắn là có thứ gì đó còn quan trọng hơn Nguyên giới, có điều những chúa tể khác không biết, chỉ có mình Phạt Ngô biết thôi.
"Ta chỉ cần Tu Thần." Phạt Ngô nói.
Thiên Cương nheo mắt: "Ngươi muốn Tu Thần? Vậy thì ngươi đến Phù Tiên giới mà tìm, tới Thiên giới của ta làm gì?"
"Giả vờ giả vịt như thế làm gì? Gọi Tu Thần ra đây, Thiên Cương ngươi đừng đóng kịch trước mặt chúng ta nữa." Phạt Ngô lạnh giọng nói.
Thiên Cương nhìn Phạt Ngô với vẻ mặt hài hước, tiếp đó đưa tay ra, một lệnh bài màu lam thẫm đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trên lòng bàn tay lão.
"Đây là..."
Qua Thiên trông thấy lệnh bài kia, sắc mặt chợt thay đổi.
"Ngay cả lệnh bài này mà cũng không nhận ra ư? Thời điểm các ngươi mở ra không gian chúa tể, ta cũng cảm nhận được, chỉ là không muốn tới mà thôi. Sao? Bây giờ còn nghi ngờ thân phận ta nữa không?" Thiên Cương cười lạnh nói.
Sự xuất hiện của Cửu Giới lệnh khiến đám người Phạt Ngô ngẩn người.
Nếu Thiên Cương không phải là chúa tể, thì lão ta không thể khống chế được Cửu Giới lệnh. Chỉ cần ngươi vẫn là chúa tể, thì một khi Cửu Giới lệnh được mở ra, ngươi sẽ cảm nhận được ngay. Kinh Như Tuyết đã cảm nhận được và tiến vào không gian chúa tể.
Đôi mắt Phạt Ngô chợt phát ra một luồng sáng, bao trùm lên Cửu Giới lệnh. Một lát sau luồng sáng biến mất, vẻ mặt Phạt Ngô hết sức khó coi.
Đây là Cửu Giới lệnh thật!
Thiên Cương vẫn là chúa tể?
Vậy vì sao vừa rồi bọn họ lại gặp được Kinh Như Tuyết?
Qua Thiên nhìn Phạt Ngô, thấp giọng hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao Thiên Cương vẫn còn khống chế được Cửu Giới lệnh này?"
Phạt Ngô lắc đầu, sau đó hỏi Thiên Cương: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Thiên Cương thấy vẻ mặt của đối phương, khóe miệng hơi nhếch lên, cất Cửu Lệnh giới đi, chậm rãi nói: "Đã là người thì đều có dã tâm, các ngươi có, ta cũng có, chẳng lẽ đệ tử của Tu Thần kia lại không có?"
Lão vừa dứt lời, vẻ mặt của đám người Phạt Ngô trở nên rất quái lạ.
Họ ngược lại chưa từng nghĩ theo chiều hướng này.
"Ý ngươi là, Kinh Như Tuyết đã phản bội Tu Thần, hợp tác với ngươi?" Giọng của Phạt Ngô rõ ràng có chút không tin.
Đối với con người Tu Thần, Phạt Ngô không biết nói như thế nào, nhưng lão ta luôn cảm thấy những người đi theo hắn có xác suất phản bội rất thấp.
Nhìn từ việc đám đệ tử và thuộc hạ của hắn tự sát trong hư vô chi cảnh ngoài Bắc Lý thì thấy, họ dành cho Tu Thần một niềm tin mù quáng.
Hơn nữa Kinh Như Tuyết trở thành chúa tể, cũng có thể nói rằng con đường tu luyện của nàng đã đi đến đích cuối cùng, vậy thì nàng phản bội vì cái gì? Chúa tể chí tôn? Hay là muốn trở thành tân tích điểm?
Chúa tể không muốn trở thành tân tích điểm thì không phải là một chúa tể giỏi. Ai cũng muốn trở thành tân tích điểm, nhưng phải nhìn rõ được con đường mình sẽ đi rốt cuộc là như thế nào.
Ít nhất Phạt Ngô cảm thấy Kinh Như Tuyết tiếp tục đi theo Tu Thần thì đáng tin cậy hơn, mặc dù lão ta cũng ghét Tu Thần, nhưng ngươi không thể phủ nhận rằng Tu Thần vẫn có chỗ lợi hại của riêng mình.
Ít nhất Phạt Ngô không thể tự mình bồi dưỡng ra được một chúa tể, nhưng Tu Thần thì lại làm được, chỉ điểm này thôi, hắn đã vượt qua lão ta rồi.
"Nói phản bội khó nghe quá, mọi người chỉ làm theo nhu cầu thôi." Thiên Cương cười nói.
"Ngươi càng nói càng thái quá, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?" Qua Thiên cười lạnh.
Lão ta không cần biết người khác có tin hay không, nhưng lão ta thì tuyệt đối không bao giờ tin.
Kinh Như Tuyết hợp tác với ai chẳng tốt hơn hợp tác với một lão già sắp chết ư? Nàng ta có mưu đồ gì? Não teo à?
Nếu ánh mắt Kinh Như Tuyết thiển cận như vậy, thì nàng ta đã không được Tu Thần trọng dụng, trở thành tân chúa tể như bây giờ.
"Tại sao ta phải càn các ngươi tin tưởng chứ? Ta phát hiện hướng nhìn của các ngươi hiện giờ đang sai rồi, các ngươi chỉ muốn liên hiệp lại chiếm lấy Thiên giới của ta, chứ không phải là ta còn sống hay không, ta có đầu quân cho Tu Thần hay không, cũng không phải là ta có hợp tác với Kinh Như Tuyết hay không."
"Tình hình hiện giờ chính là như vậy. Các ngươi muốn tiến đánh Thiên giới ta thì cứ đến đi, về phần những việc khác ta không còn gì để nói nữa."
"Được rồi, nói nhảm lắm với các ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta về đây, muốn đánh thì đánh đi, Thiên Cương ta sẽ chờ."
Thiên Cương nói xong, quay người bỏ đi luôn, không hề do dự chút nào.