Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 644: Nếu đã thế, vậy thì đánh đi!

Chương 644: Nếu đã thế, vậy thì đánh đi!




Sau khi Thiên Cương rời đi, năm người Phạt Ngô im lặng, ai nấy đều nhăn nhó mặt mày.

Sự xuất hiện của Thiên Cương có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Sau khi vào Thiên giới gặp Kinh Như Tuyết, bọn họ đều cho rằng Tu Thần đã chiếm được Thiên giới, bỗng nhiên Thiên Cương lại xuất hiện khiến cho đầu óc bọn họ rối tung lên.

"Thiên Cương này là thật hay giả?" Tịch Vô nhìn Phạt Ngô, hỏi.

Phạt Ngô nheo mắt, trầm giọng nói: "Chắc là thật."

"Theo lý thì lão ta căn bản không chết, Kinh Như Tuyết thực ra là chúa tể của Phù Tiên giới? Nàng ta đã phản bội Tu Thần?" Tịch Vô hoàn toàn không tin nổi.

Việc này quả thực không thể xảy ra được.

Nếu không phải Tịch Vô có thân phận chúa tể, nếu không phải Tu Thần quá phách lối khiến người ta khó chịu, thì lão ta cảm thấy đi theo Tu Thần dường như càng thêm có tiền đồ.

Đương nhiên, nếu Tu Thần tới xin Tịch Vô gia nhập, Tịch Vô đoán chừng mình cũng sẽ cân nhắc.

Dù sao, Tu Thần và Phạt Ngô vẫn có sự khác biệt, ít nhất Tu Thần sẽ không lợi dụng cớ này cớ nọ để ép các chúa tể khác làm việc.

"Khả năng đây là cái bẫy mà Tu Thần và Kinh Như Tuyết đặt ra, Thiên Cương đã bị rơi vào bẫy." Phạt Ngô nói.

Qua Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy bây giờ làm thế nào? Đánh hay không đây? Ngươi bảo Kinh Như Tuyết đi gọi Tu Thần ra đàm phán với ngươi, giờ người tới lại là Thiên Cương, Tu Thần không hề xuất hiện."

Vừa rồi Phạt Ngô cũng có nói, sau một khắc mà không thấy Tu Thần thì sẽ tiến đánh!

Bây giờ đã qua nửa canh giờ rồi, Phạt Ngô cau mày, bây giờ lão ta không dám quyết định điều gì.

Lão ta cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ, nhưng không nghĩ ra kỳ lạ ở chỗ nào, chắc chắn là có âm mưu, nhưng lại không nhìn ra sơ hở.

Lão ta vẫn giữ nguyên ý nghĩ kia, chắc chắn là Tu Thần đang sắp đặt một cái bẫy, còn Thiên Cương thì đã quy thuận hắn rồi.

Vậy bọn họ cố ý dựng lên màn kịch này, là muốn mình đánh hay không đánh Thiên giới đây?

Có thể là vì không đồng ý bọn họ liên thủ đối phó với Thiên giới, nên đã tung hỏa mù để dọa bọn họ, nhưng cũng có thể đây là một cái bẫy cực lớn, khích cho bọn họ nhảy vào trong.

Phạt Ngô có chút đau đầu, những người khác lão ta đều dễ dàng đối phó được, nhưng chỉ có Tu Thần là lão ta thực sự không nhìn thấu, cũng không đoán ra được.

"Ta thấy chúng ta vẫn nên thương lượng một chút, cứ thế này mà tùy tiện tiến đánh thì sợ là có bẫy." Hằng Khô lo lắng nói.

Tiến đánh Thiên giới, thì chắc chắn cần bản thể của bọn họ ra tay.

Một khi bản thể xuất hiện thì không còn đường rút lui nữa, nhất định phải chiếm được Thiên giới trong thời gian ngắn nhất, càng kéo dài thì Nguyên giới của bọn họ càng nguy hiểm.

"Ta đồng ý với lời Hằng Khô." Thiên Mưu cũng khẽ gật đầu.

Qua Thiên liếc mắt nhìn hai người Hằng Khô và Thiên Mưu, bật cười: "Ta thì không sao hết, mọi việc đều nghe theo Phạt Ngô đại lão, ngài ấy bảo đánh thì ta đánh."

Qua Thiên nói với ý giễu cợt, lão ta muốn xem rốt cuộc Phạt Ngô có cần mặt mũi nữa hay không.

Những lời ghê gớm đều đã nói lúc trước rồi, ngươi đánh hay là không đánh?

Phạt Ngô làm sao mà không nghe ra ý châm chọc trong lời Qua Thiên, liếc mắt nhìn lão ta một cái, sau đó nói: "Năm đại chúa tể chúng ta liên thủ lại, phải sợ đám người Tu Thần sao? Dù ba người Tu Thần, Thiên Cương và Kinh Như Tuyết liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của chúa tể."

Lời này rất rõ ràng, chính là muốn đánh!

Hằng Khô và Thiên Mưu đều lộ ra vẻ mặt khó coi, nhưng cũng không nói gì, Tịch Vô lại lên tiếng: "Cần phải biết rằng, Tu Thần kia quỷ kế đa đoan, làm việc hoàn toàn không theo lối bình thường, rất có thê hắn ta đang đợi chúng ta tiến đánh Thiên giới."

"Tịch Vô, câu này của ngươi không đúng rồi. Bây giờ Phạt Ngô lão đại là tổng chỉ huy, chúng ta đương nhiên là phải nghe theo ngài ấy." Qua Thiên nhìn Tịch Vô, nói.

Tịch Vô lườm Qua Thiên một cái, lão ta phát hiện Qua Thiên không hề tỏ vẻ gì, như kiểu thiên hạ đại loạn thì vẫn có thể sống thoải mái.

Đánh rắn động cỏ, bây giờ chỉ cần bọn họ ra tay với Thiên giới, thì Cửu Nguyên Giới Thiên chắc chắn sẽ đại loạn!

Hơn nữa đây không phải là trận đại loạn bình thường, mà mức độ sẽ lớn xưa nay chưa từng có, thậm chí có chúa tể phải bỏ mạng.

Nếu ngay từ đầu bọn họ liên thủ đối phó với Thiên giới, thì một mình Thiên Cương chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi, bắt lão không gặp quá nhiều nguy hiểm. Dù Tu Thần và Bắc Lý đang nhìn chằm chằm ở đằng sau, thì bọn họ vẫn có thể toàn thây trở ra.

Nhưng tình bây giờ thì khác, Tu Thần rất có thể đang liên thủ với Thiên Cương, hơn nữa Bắc Lý và Trường Hà lại đang đứng đằng sau xem, chỉ cần tiến đánh thì thiên hạ sẽ lập tức đại loạn.

"Được, các ngươi lợi hại, nghe lời các ngươi." Tịch Vô nghe Qua Thiên nói vậy, cười lạnh trả lời.

Lão ta sẽ không dốc toàn lực.

"Vậy thì quyết định thế nào?" Qua Thiên nhìn Phạt Ngô, vẻ mặt hứng thú.

Đôi mắt sâu thẳm của Phạt Ngô lập lòe bất định, bây giờ lão vô cùng rối loạn, trong lòng thực ra không muốn đánh, nhưng lão ta biết nếu bỏ qua làn này, thì lần tiếp theo muốn liên hợp với bọn họ là chuyện không thể.

Được một, được hai, ngươi còn đòi được ba?

Việc này không thể tồn tại.

Cho nên lần này nhất định phải đánh!

Trong lòng đã có lựa chọn, ánh mắt Phạt Ngô cũng dần kiên định lên.

Qua Thiên trông ánh mắt Phạt Ngô, trong lòng chợt giật thót.

Lão ta cho là Phạt Ngô sẽ từ bỏ giống như lần trước, nhưng nhìn dáng vẻ này thì hình như là muốn đánh thật.

"Đánh!" Phạt Ngô lạnh giọng quát lên.

Những người khác khẽ giật mình, mặc dù trong lòng cũng đã đoán ra, nhưng khi nghe Phạt Ngô chính miệng nói thì vẫn sợ hết hồn.

"Khẳng định chứ?" Qua Thiên nhíu mày hỏi.

Phạt Ngô liếc mắt nhìn Qua Thiên hỏi lại: "Ngươi nói xem?"

Qua Thiên sửng sốt, tiếp đó bật cười ha hả, nói: "Được! Rất khí phách! Nếu ngươi đã nói đánh thì đánh! Năm đại chúa tể chúng ta liên hợp lại với nhau, cho dù là Tu Thần có hợp tác với Bắc Lý và Trường Hà, thì phần thắng vẫn rất lớn!"

Qua Thiên nói vậy thực ra là để cho ba người Thiên Mưu, Tịch Vô, Hằng Khô đang dao động trong lòng nghe, cho bọn họ một liều thuốc an thần.

Sớm muộn gì cũng phải đánh, chỉ có điều thời cơ đến hơi sớm khiến trong lòng bọn họ còn e dè mà thôi. Nếu Phạt Ngô đã quyết tâm thì Qua Thiên lão cũng sẽ không phản đối.

Muốn đánh, thì hợp tác chân thành đánh một lần!

Sau khi chiếm được Thiên giới, nếu Tu Thần thật sự hợp tác với Thiên Cương, thì cứ trực tiếp giải quyết luôn Tu Thần!

Một chọi một thì Qua Thiên không có lòng tin sẽ xử lý được Tu Thần, nhưng có Phạt Ngô dẫn đầu thì lại khác.

Mấy lần giao đấu trước với Tu Thần, Qua Thiên đều bị thua thiệt, giờ lão thầm so sánh với Phạt Ngô, lại càng cảm thấy Tu Thần khó đối phó.

Cho nên nhân dịp năm người còn đang đồng lòng, giải quyết triệt để Tu Thần cũng không tệ.

Ba người Tịch Vô nghe Qua Thiên nói xong, sắc mặt đúng là dịu đi không ít.

Bọn họ sợ nhất chính là Trường Hà và Bắc Lý giở trò sau lưng, được Qua Thiên nhắc nhở như thế, thì khỏi cần lo lắng nữa.

Chín đại Nguyên giới, hai vị chúa tể mạnh nhất đều đứng bên cạnh bọn họ, xét về nhân số bọn họ chiếm ưu thế, thì còn sợ gì nữa?

"Được! Vậy thì đánh!" Hằng Khô nghiến răng một cái, trầm giọng quát lên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch