Chương 650: Mưu đồ của Phạt Ngô. Một lời vạch trần tất cả!
Phạt Ngô nghe thấy giọng nói của Tu Thần, hàng mày nhíu chặt.
Lúc này lão ta ghét nhất là nghe thấy giọng của Tu Thần, khiến người ta muốn nổi điên, hận đến ngứa răng.
Tu Thần và Thiên Cương chợt xuất hiện trước mặt Phạt Ngô.
"Xem ra ta đoán không sai, ngươi và Thiên Cương đã hợp tác với nhau." Phạt Ngô nhìn Tu Thần, cười lạnh nói.
Từ lúc Thiên Cương xuất hiện, Phạt Ngô đã đoán ra được, lão cũng cho rằng đồ đệ của Tu Thần đã phản bội hắn. Bây giờ thấy hai người đồng thời xuất hiện, xem như đã chứng thực suy đoán của lão ta.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phạt Ngô không muốn là người đầu tiên tiến đánh Thiên giới, lão muốn xem vì sao Tu Thần biết rất rõ đám chúa tể bọn họ tấn công vào Thiên giới, mà vẫn còn thờ ơ?
Giờ xem ra, chuyện mà Tu Thần đoán được cũng không khác lão ta là mấy, lại là một lần vây Ngụy cứu Triệu nữa.
Chỉ có điều lần này không phải là ý định của Tu Thần.
"Những điều mắt thấy cũng chưa chắc đã là thật." Tu Thần mỉm cười nói.
Phạt Ngô nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ muốn hỏi ngươi một chút. Dù sao đại trận cấm chế bản nguyên cũng đã bị phá vỡ rồi, có muốn xuống dưới ngồi chút không? Để được gặp chân thân của ngươi một lần." Tu Thần cười nói/
Phạt Ngô trước mặt hắn đây chính là hàng thật giá thật.
Tu Thần nhìn mà thèm!
Nếu lão già này bước chân vào Lĩnh Vực Vô Địch của mình một bước thì ván cờ sau này của hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều! Đáng tiếc chỉ thiếu chút nữa là thành công rồi.
"Ngươi lấy đâu ra tự tin có thể đối phó được với năm người bọn ta?" Phạt Ngô không trả lời câu hỏi của Tu Thần, mà hỏi ngược lại.
Lão ta thực sự không nghĩ ra Tu Thần rốt cuộc có con át chủ bài gì, mà phách lối tự tin đến vậy.
"Không có tự tin, thế nhưng ta biết các ngươi chắc chắn sẽ không xuống. Kết quả đúng như ta suy đoán, không phải sao?" Tu Thần nhún vai, nói với vẻ hứng thú.
Phạt Ngô nhìn sâu vào Tu Thần, đôi mắt lập lòe phẫn nộ.
Tính toán của Tu Thần khiến lão ta vô cùng tức giận, dáng vẻ hắn luôn bình tĩnh thản nhiên giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn vậy.
Lão ta còn chưa từng thấy Tu Thần kinh ngạc bao giờ!
Đây cũng là lý do vì sao đã phá vỡ đại trận cấm chế bản nguyên mà lão ta vẫn không tiến công ngay, bởi vì Tu Thần quá là quỷ kế đa đoan!
Tên này là vô cùng gian xảo và quỷ quyệt!
Ngươi muốn gài bẫy hắn, muốn cứng đối cứng với hắn đều có xác suất thành công rất thấp.
"Đại đồ đệ Kinh Như Tuyết của ngươi nói là người đứng sau lưng Bắc Lý và Trường Hà là cùng một người, hơn nữa người đó còn có tu vi chúa tể chí tôn. Chuyện này là thật hay giả?" Phạt Ngô hỏi.
Lão ta phải xác định tin tức này, mặc dù biết không thể moi được điều gì từ miệng Tu Thần, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng.
"Là thật." Tu Thần mỉm cười đáp.
Thiên Cương ở bên cạnh thoáng liếc nhìn Tu Thần, muốn nói lại thôi.
Thực ra Thiên Cương cảm thấy chuyện như thế này không nên nói ra, cứ để đám người Phạt Ngô không biết sống chết lao đầu vào, sau đó đối mặt với chúa tể chí tôn để cho lão hành chết thôi, cuối cùng bọn họ ở ngoài làm ngư ông đắc lợi.
Bây giờ Tu Thần nói sự thật, đám người Phạt Ngô sẽ càng thận trọng hơn không dám ra tay nữa, sợ rằng đến lúc đó sẽ rất khó để dẫn dụ.
"Là ai?"
Phạt Ngô hoàn toàn không nhìn thấu Tu Thần, không đoán ra hắn nói thật hay giả, chỉ đành hỏi từ phương diện khác.
"Sư phụ ta, Thiên Nguyên Tử." Tu Thần thẳng thắn trả lời.
Thiên Cương ở bên cạnh cũng biến sắc.
Vì sao lại làm vậy? Vì sao lại nói toàn bộ cho Phạt Ngô biết, làm thế có lợi gì cho họ ư?
Thiên Cương rất muốn kéo Tu Thần về, sợ hắn ta nói lộ ra hết bí mật.
"Thiên Nguyên Tử?" Con ngươi Phạt Ngô chợt co lại.
Phạt Ngô cũng biết một chút về Thiên Nguyên Tử. Trong chín đại Nguyên giới, người có thể luyện chế hóa thân đến mức biến thái như thế, ngoại trừ Thiên Nguyên Tử ra thì không có ai khác cả. Về mặt này, ngay cả Phạt Ngô cũng phải thừa nhận mình không thể bằng Thiên Nguyên Tử được.
Từ ánh mắt của Phạt Ngô, Tu Thần cũng nhìn ra được lão ta biết về Thiên Nguyên Tử, điều này khiến hắn khá ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi biết sư phụ ta sao?"
"Người tu luyện Vạn Hóa Chi Thân đến trình độ cao nhất, không biết cũng khó." Phạt Ngô lạnh giọng nói.
Tu Thần buồn cười, không ngờ bản lĩnh của lão già nhà mình lại vang danh khắp chín đại Nguyên giới, ngay cả đại lão đỉnh cấp như Phạt Ngô cũng biết.
"Thiên Nguyên Tử là một kỳ tài, chỉ có điều lúc trước ở Thiên giới, Thiên Cương là một chúa tể mặc kệ mọi chuyện, để cho thuộc hạ tên là Trường Sinh kia làm càn, áp bức một kỳ tài như Thiên Nguyên Tử phải trốn đi. Thật đáng tiếc." Phạt Ngô liếc nhìn Thiên Cương bên cạnh Tu Thần.
Thiên Cương không thay đổi sắc mặt, bởi vì người mà Phạt Ngô nói không phải là lão, lão là Thiên Cương mới được sinh ra.
Tu Thần nghe Phạt Ngô nói xong, hơi nhướng mày.
"Lợi hại." Tu Thần nói.
Phạt Ngô chợt bật cười: "Có thể nhận được lời khen từ ngươi, có phải ta rất vinh hạnh rồi không?"
"Quả là vinh hạnh, thật ra ta không nghĩ nhiều như vậy đâu." Tu Thần gật đầu đồng tình.
Thiên Cương ở bên cạnh nghe đối thoại của bọn họ, mặt nghệt ra.
Lợi hại như thế nào? Khen ngợi cái gì? Vì sao lại vinh hạnh?
Nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ mình nghe vào tai mà không hiểu gì cả?
"Nhưng cũng chẳng làm sao, không ảnh hưởng gì đến hình tượng trâu bò của ta ở trong lòng ngươi, đúng không?" Tu Thần lại cười nói.
Khóe miệng Phạt Ngô giật giật, lão ta thực sự muốn lôi Tu Thần ra tẩn cho một trận nên thân.
Lời nói của Tu Thần trước sau như một, đều khiến lão ta nổi cáu.
"Ngươi về đi." Tu Thần nói với Thiên Cương.
"Hả?" Thiên Cương chợt ngây ra, nhìn Tu Thần với vẻ khó hiểu.
Vừa rồi Tu Thần bảo lão đi theo, chính là để làm rối trí Phạt Ngô, sao bây giờ bỗng nhiên lại bảo mình về?
"Ngươi đã bị lộ rồi, lão ta đã biết ngươi không phải là Thiên Cương." Tu Thần nói.
Ta bị bại lộ lúc nào? Ta có nói cái gì đâu?
Thiên Cương bày ra vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu.
"Vừa rồi lúc lão ta nói Thiên Nguyên Tử là kỳ tài, Thiên Cương mặc kệ mọi chuyện, vẻ mặt của ngươi đã bán đứng ngươi." Tu Thần nhìn Thiên Cương, lắc đầu cười nói.
Lão già này thật là cứng nhắc.
"Việc này..."
Thiên Cương biến sắc, Tu Thần vừa dứt lời lão đã lập tức hiểu ra.
Vì lúc Phạt Ngô nói về Thiên Cương, lão rất bình tĩnh, giống như Phạt Ngô đang nói về người khác, sau đó còn tỏ ra hứng thú.
Nếu là Thiên Cương thực sự có mặt ở đây, với tính cách của lão ta, sau khi nghe Phạt Ngô nói vậy sẽ nổi giận đùng đùng ngay. Huống hồ với tâm tư của Phạt Ngô, chỉ cần một sơ hở nhỏ là có thể nhận ra ngay.
"Được rồi, quay về đi." Tu Thần xua tay.
"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui." Thiên Cương cười khổ một tiếng, sau đó rời đi.
Phạt Ngô nhìn theo bóng lưng Thiên Cương, nheo mắt hỏi: "Ngươi thật sự đã giết chết Thiên Cương rồi sao? Đây là người mà ngươi sáng tạo ra?"
"Còn có cách giải thích khác à?" Tu Thần nhún vai hỏi.
"Sao ngươi có thể lặng yên không tiếng động phá vỡ được đại trận cấm chế bản nguyên, sau đó thần không biết quỷ không hay giết chết Thiên Cương?" Giọng Phạt Ngô trở nên vô cùng nghiêm túc.