Người này thật thú vị, không biết y là giới chủ Nguyên Giới Thiên nào. Nhưng sự xuất hiện của thằng nhãi này đã tạo ra cho Tu Thần khá nhiều áp lực.
Hóa thân của giới chủ Nguyên Giới Thiên đã có thể chạy vào đây, thì sao này không biết còn gặp phải thứ gì nữa.
Vẫn là câu nói kia, phải mau chóng nắm giữ Cửu Nguyên Giới Thiên.
Lần này Bắc Lý cũng không được phép thất bại. Đã sắp xếp lâu như vậy, lại đánh cờ qua lại bao nhiêu chiêu với lão già, Bắc Lý giới đối với Thiên Nguyên Tử là bắt buộc, mà đối với Tu Thần cũng thế.
Tu Thần nhìn thoáng qua hướng Phương Thiên rời đi, sau đó biến mất tại chỗ, quay về Phù Tiên giới.
Đương nhiên là hắn sẽ không ra khỏi Lĩnh Vực Vô Địch của mình, đi ra ngoài chẳng khác nào gặp nguy hiểm. Nguyên tắc cả đời của Tu Thần chính là không bước ra ngoài Lĩnh Vực Vô Địch của mình.
Dù mình tăng tu vi lên chúa tể thfi đã sao?
Chúa tể thì cũng sẽ bị giết!
Không thấy hiện giờ đám chúa tể này ai nấy đều thận trọng sao?
Muốn xử lý bọn họ mà không có thủ đoạn và kế hoạch mạnh mẽ thì không thể nào làm được.
Quay lại Phù Tiên giới, Tu Thần đi thẳng vào phòng mình, không hề chào hỏi ai cả.
Trong phòng của Tu Thần có ba kho sinh vật khổng lồ, bên trong có mấy trăm Tu Thần đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đây là những thế thân mà Tu Thần đã tốn rất nhiều công sức để chế tạo ra, mỗi người đều có tu vi nửa chúa tể, nhưng năng lực thì khác nhau.
Những thế thân này chưa có linh hồn, khi nào Tu Thần sử dụng họ thì mới giao linh hồn cho.
Hiện giờ điều đáng tiếc nhất là chưa thể sáng tạo ra được thế thân có cấp bậc chúa tể, bởi vì bị hạn chế bởi phép tắc tích điểm. Nếu Tu Thần muốn sáng tạo ra người có tu vi chúa tể thì phải khiến phép tắc tích điểm sụp đổ, hoặc là hắn trở thành tân tích điểm.
Bây giờ tuy phép tắc tích điểm đã lỏng lẻo hơn, nhưng vẫn chưa bị sụp đổ. Có điều Tu Thần cũng cảm giác được, phép tắc tích điểm của Cửu Nguyên Giới Thiên chẳng mấy chốc nữa sẽ đi đời.
Đến lúc đó Cửu Nguyên Giới Thiên mới thực sự trở nên hỗn loạn. Nhưng đó lại là việc khiến Tu Thần càng thêm dễ dàng, bởi vì phép tắc tích điểm tan vỡ, hắn có thể sáng tạo ra chúa tể!
Tu Thần nhìn hai thế thân ngoài cùng bên phải, đưa tay ra, rót linh hồn chi lực khổng lồ vào trong đó.
Một khắc sau, hai thế thân chợt mở bừng mắt.
Bên ngoài Vẫn Sinh giới, Bắc Lý vẫn bị nhốt trong đèn Thủy Nguyên Lưu Ly.
Đám người Qua Thiên nhìn lão ta bằng ánh mắt giễu cợt.
Họ chẳng cần phải ra tay ngay, bản thể Bắc Lý ở đây, dù lão ta thoát ra được đèn Thủy Nguyên Lưu Ly thì cũng không thoát được tay các chúa tể khác.
"Các ngươi không tin ta?" Bắc Lý dữ tợn nói.
Lão ta đã bị Thiên Nguyên Tử gài bẫy, đẩy đến đường cùng.
"Ngươi nghĩ chúng ta có tin hay không?" Qua Thiên cười lạnh hỏi lại.
Ánh mắt Thiên Mưu tỏa ra sát khí nồng đậm hơn, lão ta cười lạnh một tiếng: "Kế hay đấy, đợi chúa tể tiến công Thiên giới, sau đó người ở đằng sau cướp Vẫn Sinh giới của ta. Bắc Lý này, ta rất tò mò, ngươi nói mình không dám động vào Nguyên giới của Qua Thiên và Phạt Ngô thì ta còn hiểu được. Nhưng Hoang giới và Vũ giới thfi sao? Vì sao lại cứ phải chọ n Vẫn Sinh giới của ta? Muốn bắt nạt Thiên Mưu ta phải không?"
Đây là nguyên nhân khiến Thiên Mưu tức giận, thực lực của lão ta và đám Hằng Khô không khác nhau mấy. Dựa vào cái gì mà Bắc Lý lại muốn đối phó với mình? Khinh thường mình ư?
"Ta đã nói với các ngươi rồi. Người của Giới Ngoại Thiên muốn đối phó với Vẫn Sinh giới của ngươi, không phải ta!" Bắc Lý nghiến răng nói.
Dù đã rơi vào đường cùng, cũng biết đám người kia sẽ không dễ dàng tha cho mình, nhưng Bắc Lý vẫn sẽ không thừa nhận.
Không thừa nhận thì còn một con đường sống, một khi thừa nhận thì chỉ có chết triệt để mà thôi.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Đúng lúc này, Phạt Ngô lên tiếng.
Lúc lão ta thấy Bắc Lý bị nhốt trong trận pháp của pháp bảo, cũng rất kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Pháp bảo này có khí tức kỳ quái, hoàn toàn không giống đồ ở trong Cửu Nguyên Giới Thiên, lão ta biết chắc chắn không phải do đám người Qua Thiên tung ra.
Lại nói, dù bọn họ có loại pháp bảo này, cũng không dám tùy ý sử dụng.
"Tốc độ đi của ngươi có vẻ hơi chậm nhỉ?" Qua Thiên nhìn thoáng qua Phạt Ngô, nói với vẻ suy ngẫm.
Đám Qua Thiên trên cơ bản đều đến cùng một lúc, chỉ có Phạt Ngô là tụt lại, việc này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa về nguyên nhân đằng sau.
Tịch Vô và Hằng Khô cũng nhìn Phạt Ngô với ánh mắt kỳ quặc, ngay từ ban đầu, bọn họ đã cảnh giác Phạt Ngô, hoàn toàn không tín nhiệm lão ta. Hơn nữa lúc này Qua Thiên tỏ rõ mình và Phạt Ngô không hợp nhau, khiến đám người Tịch Vô bạo gan hơn.
Chỉ cần tất cả đều theo phe Qua Thiên, thì một mình Phạt Ngô cũng chẳng làm gì được bọn họ.
"Ta hỏi ngươi đang xảy ra chuyện gì?" Phạt Ngô liếc mắt nhìn Qua Thiên, lạnh giọng nói.
Qua Thiên bật cười, nói: "Không phải rất rõ ràng sao? Bắc Lý muốn thừa dịp chúng ta tiến đánh Thiên giới để cướp Vẫn Sinh giới, sau đó bị người ta ám hại, giờ bị nhốt ở đây đợi chúng ta xử lý."
Nghe Qua Thiên nói vật, Phạt Ngô nhướng mày, hỏi lại: "Bị người ta ám hại? Ai ám hại? Trường Hà?"
"Lão ta đang nói là người của Giới Ngoại Thiên, hoặc chính là người mà Kinh Như Tuyết đã nhắc đến kia." Qua Thiên nhún vai.
Vừa nhắc đến người mà Kinh Như Tuyết nói, mí mắt Phạt Ngô theo bản năng run lên.
Chúa tể chí tôn ư?
Đến bây giờ lão ta vẫn còn chưa thể xác thực được rốt cuộc có xuất hiện chúa tể chí tôn hay không?
Điều này khiến trong lòng lão rất bực bội bất an.
"Phạt Ngô, ngươi phải tin ta! Ta thực sự tới đây để giúp Thiên Mưu, người Giới Ngoại Thiên nhân cơ hội đánh vào Vẫn Sinh giới, ta biết tin tức nên chạy tới. Ai ngờ bọn chúng rất lợi hại, dùng ngọn đèn lưu ly này để nhốt ta lại!" Bắc Lý vội vàng giải thích với Phạt Ngô.
Phạt Ngô nheo mắt nhìn Bắc Lý, nói: "Ngươi cho rằng ta giống thằng ngu lắm hả?"
Câu này vừa rồi Qua Thiên cũng đã nói.
Lý do thực sự quá khiên cưỡng, ai tin thì người đó chính là đồ ngu.
Bắc Lý cũng biết lý do này rất khó để người khác tin tưởng, nhưng bây giờ đang nóng ruột, lão ta không nghĩ ra được cách giải thích nào hợp lý hơn.
"Ngọn đèn lưu ly này quả thực có khí tức của người Giới Ngoại Thiên. Xem ra Bắc Lý đã hợp tác với người của Giới Ngoại Thiên, sau đó bị gài bẫy." Hằng Khô nói.
Những người khác đều gật đầu tỏ ý tán thành.
Bắc Lý là điển hình của việc bị đem đi bán còn đếm tiền giúp người ta.
"Vì sao đối phương muốn nhốt lão ta ở đây? Tặng quà cho chúng ta à?" Tịch Vô nhíu mày hỏi.
Bọn họ đi cùng nhau, thế mà Bắc Lý bị bán đứng giữa đường, thì chắc chắn là người của Giới Ngoại Thiên kia có chuyện quan trọng hơn phải đi làm. Chuyện gì quan trọng hơn việc cướp đoạt một Nguyên giới?
"Chẳng lẽ cảm giác chúa tể sẽ tới nên rời đi sớm. Để dễ chạy thoát thân đã bỏ Bắc Lý ở lại nơi này?" Thiên Mưu đưa ra ý kiến của mình.
Phạt Ngô lắc đầu, đôi con ngươi sâu thẳm lóe lên tia lạnh lẽo, nói: "Chúng ta đều bị trúng kế rồi."
"Trúng kế? Sao lại thế?" Qua Thiên kinh ngạc nhìn Phạt Ngô.
"Chúng ta đều trúng kế Tu Thần rồi. Ngay từ lúc đầu chúng ta đã rơi vào trong cạm bẫy của hắn."