Chương 657: Vạn hóa quy nhất! Sự khủng khiếp của Thiên Nguyên Tử!
Bên ngoài Bắc Lý giới, Thiên Nguyên Tử và Trường Hà đang đứng trong hư vô chi cảnh.
Hóa thân của Thiên Nguyên Tử đã trở về, cả hai Thiên Nguyên Tử đều đang ở chỗ này.
Trường Hà nhìn thoáng qua hóa thân của Thiên Nguyên Tử, vẻ mặt hơi rầu rĩ nói: "Chiêu này sợ là sẽ bại lộ thân phận. Chân thân của ngươi không tiếp tục ẩn nấp nữa à?"
Nếu đám người Phạt Ngô biết có một chúa tể chí tôn xuất hiện, chắc chắn là sẽ liên minh lại với nhau chặt chẽ đến mức không thể chặt chẽ hơn!
Bởi vì bọn họ hết sức rõ ràng nếu mình không đoàn kết lại thì thứ chờ đợi bọn họ chỉ có diệt vong mà thôi.
Trường Hà nghĩ nếu thân phận của Thiên Nguyên Tử bị bại lộ thì Cửu Nguyên Giới Thiên sẽ không còn yên bình, sẽ rơi vào trong cuộc loạn động khủng khiếp xưa nay chưa từng có.
"Không cần, thời điểm ta vây Bắc Lý lại đó chờ chết thực ra đã bị lộ rồi. Giờ phải lập tức chiếm được Bắc Lý giới." Thiên Nguyên Tử hờ hững nói.
Trường Hà muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi.
Lão ta vẫn không yên tâm, cứ luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, giờ đám người Phạt Ngô hẳn là đang xử lý Bắc Lý. Đây cũng là cơ hội tốt nhất của chúng ta." Thiên Nguyên Tử nói.
Trường Hà gật đầu, đã đi đến nước này rồi, do dự cũng chẳng ích gì.
Lần này bản thể của Thiên Nguyên Tử tự mình ra tay, lại thêm Trường Hà và hóa thân chúa tể của lão, chiếm Bắc Lý giới hẳn là không có vấn đề gì lớn.
"Sư công, hai người làm vậy có chút không được phúc hậu đâu!"
Đúng lúc này, Kinh Như Tuyết xuất hiện.
Trường Hà biến sắc, chợt nhìn về phía sau.
Nhưng Thiên Nguyên Tử lại vẫn ung dung như thường, dường như đã sớm đoán ra Kinh Như Tuyết sẽ tới đây vậy.
"Như Tuyết à? Sư phụ ngươi đâu?" Thiên Nguyên Tử quay đầu hỏi.
Kinh Như Tuyết mỉm cười, đáp: "Thầy bảo con tới đây là được rồi. Người không cần phải ra tay."
Thiên Nguyên Tử nhướng mày, chợt cười nói: "Nguyên tắc hành sự của sư phụ ngươi từ trước đến nay vẫn luôn khiến người khác nhìn không thấu. Hắn dự định cho ngươi tới học hỏi kinh nghiệm à? Hay là muốn để sư công ngươi là ta tiễn ngươi trở về?"
Kinh Như Tuyết nhún vai, nói: "Con cũng không rõ lắm. Người cũng biết thầy không thích nói ra kế hoạch của mình. Thầy nói thế nào thì con làm thế ấy."
Thiên Nguyên Tử gật đầu, tỏ ý tán thành, sau đó nhìn sang Trường Hà: "Giết nàng ta đi."
Trường Hà nghệt mặt.
Giết nàng ta?
Không phải các ngươi vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ sao? Thế nào đã trở mặt không nhận người ngay vậy? Người ta dù gì cũng là đồ tôn hàng thật giá thật của ngươi đấy!
"Đừng do dự, ngươi giết Như Tuyết, ta đi chiếm Bắc Lý giới! Tốc chiến tốc thắng!" Thiên Nguyên Tử trầm giọng quát lên.
Hiện giờ lão không có thời gian giải thích với Trường Hà nữa.
Trường Hà nhìn sâu vào Thiên Nguyên Tử một cái, sau đó gật đầu.
Kinh Như Tuyết cũng nghe được lời Thiên Nguyên Tử nói với Trường Hà, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc.
Sư công thật sự rất giống thầy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Nhưng nàng cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn tỏ vẻ hưng phấn.
"Ta vẫn chưa được chiến đấu với chúa tể một trận tử tế nào!" Kinh Như Tuyết hưng phấn nói.
Trường Hà sầm mặt lại nói với nàng: "Vậy ngươi sắp được như ý nguyện rồi."
Dứt lời, Trường Hà xoay tròn bàn tay rồi nắm chặt lại.
Chỉ thấy hư vô chi cảnh xung quanh Kinh Như Tuyết hóa ra một lốc xoáy màu đen khổng lồ, đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt, sau đó nó trùm lên toàn bộ người nàng.
"Uỳnh!"
Một tiếng động lớn vang lên.
Toàn bộ lốc xoáy màu đen lập tức nứt ra, sau đó bóng người Kinh Như Tuyết từ bên trong xông ra ngoài, lao thẳng về phía Trường Hà.
Hai người lao vào nhau chiến đấu.
Thiên Nguyên Tử hoàn toàn không để ý đến trận đại chiến giữa hai vị chúa tể này, bây giờ ánh mắt của lão đang tập trung vào Bắc Lý giới.
Lần này, lão nhất định phải chiếm được Bắc Lý giới.
Vì ngày này lão đã chuẩn bị, sắp đặt kế hoạch rất lâu rồi.
Bắc Lý cũng là một người vô cùng đa nghi, bản thể của lão ta chưa bao giờ ra khỏi Bắc Lý giới, điều này khiến Thiên Nguyên Tử cảm thấy rất nan giải.
Chỉ cần bản thể của lão ta ở trong Nguyên giới, thì chúa tể chí tôn như Thiên Nguyên Tử muốn đi vào nhất định sẽ bị phát hiện, sau đó phải đối diện với hai trường hợp.
Thứ nhất là Bắc Lý mở đại trận cấm chế bản nguyên!
Thứ hai là Bắc Lý sẽ phản kháng, nhưng đồng thời lão ta cũng sẽ truyền tin tức đi ngay!
Trong kế hoạch lúc trước, Thiên Nguyên Tử định sẽ chiếm Bắc Lý giới cuối cùng, nhưng sự xuất hiện của Tu Thần đã làm đảo lộn sắp đặt của lão.
Phù Tiên giới và Thiên giới đều đã bị hắn chiếm mất, các chúa tể khác cũng bị Tu Thần chọc cho càng thêm cẩn thận. Cho nên bây giờ Thiên Nguyên Tử chỉ có thể ra tay với Bắc Lý giới.
Nhưng chỉ cần vừa ra tay thì thân phận chúa tể chí tôn của lão sẽ không thể giấu được nữa, đến lúc đó các chúa tể khác chắc chắn sẽ hợp lực lại để đối phó lão.
Một mình lão có thể dễ dàng tiêu diệt bất cứ chúa tể nào.
Nhưng nếu các chúa tể liên thủ lại thì rất khó giải quyết!
Vấn đề lớn nhất là bản thân lão chưa nắm trong tay một Nguyên giới nào!
Ngươi ta đều có phòng bị, thực sự không đối kháng được ngươi thì hoàn toàn có thể mở đại trận cấm chế bản nguyên để phong tỏa Nguyên giới, sau đó lại từ từ hao tổn.
Nguyên nhân mà lão luôn phải ẩn giấu thân phận, chính là để dốc mọi khả năng không cần đánh cũng có thể chiếm được một Nguyên giới.
Vì một thân tu vi này, Thiên Nguyên Tử đã phải bỏ ra rất nhiều, nếu ngay cả một Nguyên giới cũng không chiếm được, thì chính lão sẽ rơi vào nguy hiểm.
Kinh Như Tuyết vẫn đang chiến đấu quyết liệt bên ngoài hư vô chi cảnh, Thiên Nguyên Tử và hóa thân còn lại cùng đứng cạnh nhau.
"Phù..."
Thiên Nguyên Tử hít sâu một hơi, hóa thân bên cạnh bỗng nhiên tan vỡ, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng tiến vào cơ thể Thiên Nguyên Tử.
Ngay sau đó, trong Cửu Nguyên Giới Thiên có vô số luồng ánh sáng màu vàng xuất hiện, tất cả đều nhanh chóng di chuyển về phía Thiên Nguyên Tử, rót vào trong thân thể lão.
Thiên Nguyên Tử đang thu lại thần nguyên chi lực!
Lão rút toàn bộ hóa thân trong Cửu Nguyên Giới Thiên về bản thể! Sau đó dùng một đòn mạnh mẽ đánh thẳng vào Bắc Lý giới, bắt lấy bản nguyên Nguyên giới, cuối cùng chiếm lấy Bắc Lý giới.
Lúc này cả người Thiên Nguyên Tử tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh, vô số luồng ánh sáng đang điên cuồng chui vào trong cơ thể lão, nhìn thoáng qua có lẽ phải đến hàng tỷ luồng sáng.
Mà khí tức của Thiên Nguyên Tử cũng không ngừng tăng lên.
Kinh Như Tuyết và Trường Hà đang đánh nhau ở đằng xa cũng cảm nhận được khí tức của Thiên Nguyên Tử, chỉ mới cảm nhận thôi mà thần nguyên của hai người đã run lẩy bẩy rồi!
Sự hùng mạnh vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ!
Mặc dù Trường Hà biết Thiên Nguyên Tử là chúa tể chí tôn, nhưng lại chưa từng thực sự cảm thụ sức mạnh của lão.
Giờ lão ta mới được trải nghiệm, trong lòng đương nhiên là sinh ra xúc động muốn quỳ xuống tâm phục khẩu phục.
Đột nhiên, hoàn bộ không gian của hư vô chi cảnh bỗng rung lắc dữ dội, từng tầng sóng khí từ cơ thể Thiên Nguyên Tử lan ra xung quanh, đánh bay cả Kinh Như Tuyết và Trường Hà.
Lúc này Thiên Nguyên Tử mới từ từ mở hai mắt.
Đây là ánh mắt không chứa bất cứ tình cảm nào, giống như thế giới vạn vật đều không tồn tại vậy.
Lão mới liếc nhìn một cái, thành lũy Bắc Lý giới đã sụp đổ.
Sau đó, Thiên Nguyên Tử chậm rãi giơ tay phải của mình lên.