Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 664: Vi sư sẽ tặng cho đám người bọn họ một món quà!

Chương 664: Vi sư sẽ tặng cho đám người bọn họ một món quà!




Trường Hà giới hiện giờ trở thành Nguyên giới mở.

Thế nào gọi là Nguyên giới mở?

Chính là một Nguyên giới không có thành lũy phòng ngự, bất cứ ai cũng có thể tiến vào trong đó.

Số sinh linh chi lực hiện giờ của Tu Thần không đủ để hắn biến toàn bộ Trường Hà giới thành Lĩnh Vực Vô Địch của mình, cho nên hắn dứt khoát khỏi thiết lập phòng ngự.

Mở cổng lớn, chào đón người tới làm thịt.

Dù sao hiện giờ hai phần ba Trường Hà giới đã thuộc về Lĩnh Vực Vô Địch của Tu Thần, không ai có thể cướp lại Trường Hà giới từ tay hắn. Hắn muốn mở Trường Hà giới ra để xem xem có vị chúa tể nào không sợ chết dám cho bản thể tới hay không.

"Thầy ơi, thật sự không phải phòng ngự sao?" Thượng Cung Cẩn hơi lo lắng hỏi.

Phù Tiên giới và Thiên giới đều vẫn còn thành lũy phòng ngự, nhưng Trường Hà giới thì không có, điều này khiến nàng hơi bất an.

Tu Thần nhấp một ngụm trà, mim cười nói: "Không cần, bây giờ bọn họ đều đang muốn dựa hơi vi sư.

"Vì thực lực của đại bá đã bị vạch trần sao?" Vẻ mặt Thượng Cung Cẩn có chút phức tạp.

Theo lý mà nói bộ tộc Thượng Cung có một người lợi hại như Thiên Nguyên Tử, nàng hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng nàng không sao vui nổi.

Nàng biết giữa Tu Thần và Thiên Nguyên Tử chắc chắn có một trận quyết chiến, nàng không muốn Tu Thần thua.

"Chúa tể chí tôn không phải là chuyện đùa, một mình lão có thể đánh bay hai người Phạt Ngô và Qua Thiên liên thủ, đây là lúc mà bọn họ cần phải đoàn kết lại." Tu Thần nói.

Trên mặt Thượng Cung Cẩn lộ ra vẻ xa xăm, nàng nhìn đám mây bảy màu phía xa xôi, lẩm bẩm: "Vậy rốt cuộc chúa tể chí tôn là sự tồn tại thế nào, thực sự chỉ cách tích điểm một bước thôi sao?"

Tu Thần buồn cười nhìn Thượng Cung Cẩn: "Ngươi còn chưa thành chúa tể đã muốn trở thành chúa tể chí tôn rồi sao? Mơ ước viển vông quá cũng không tốt."

Thượng Cung Cẩn chợt giật mình, vội vàng cúi đầu xuống nói: "Đồ nhi biết sai rồi."

Tu Thần không có ý trách tội nàng, lắc đầu cười nói: "Chúa tể chí tôn quả thực rất lợi hại, nhưng chúa tể chí tôn của đại bá ngươi thì hơi không thật cho lắm, còn lâu mới đạt được cấp bậc chúa tể chí tôn chân chính. Nhưng đối phó với đám người Phạt Ngô thì đủ rồi."

"Không thật? Vì sao?" Thượng Cung Cẩn không giải thích được.

"Đại bá ngươi mới chỉ nắm trong tay bản nguyên Nguyên giới của Bắc Lý giới thôi, lúc trước lại càng không có Nguyên giới nào. Chẳng qua là lão đã đạt tới thực lực đó, nhưng cảnh giới thì lại chưa, ít nhất phải nắm trong tay hơn hai bản nguyên Nguyên giới thì mới coi là chúa tể chí tôn thực sự được." Tu Thần giải thích.

Thượng Cung Cẩn càng nghi hoặc, hỏi: "Nhưng chỉ khi đạt được cảnh giới thì thực lực mới tăng cấp được mà? Sao đại bá lại làm được việc ngược lại?"

Vấn đề này rốt cuộc Thượng Cung Cẩn đã hỏi đúng trọng điểm rồi.

Cảnh giới sẽ quyết định giới hạn của thực lực, cảnh giới giống như cái thùng, thực lực giống như nước đựng trong thùng. Tình huống hiện giờ của Thiên Nguyên Tử chính là mực nước đã vượt quá sức chứa của thùng, nhưng lại không hề bị tràn ra ngoài, nói trắng ra chỉ là mực nước ảo, không thực tế.

"Đây chính là lợi ích khi tham gia vào thế lực của giới chủ ngt, có thể làm ra chuyện mà người bình thường không thể hiểu được." Tu Thần khẽ cười một tiếng, nói.

Thượng Cung Cẩn như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn Tu Thần với ánh mắt nóng rực: "Thầy ơi, bây giờ thầy đã nắm trong tay hai đại Nguyên giới, có phải đã chính thức trở thành chúa tể chí tôn rồi không?"

Cho đến giờ, đừng nói là đám người Thiên Nguyên Tử và Phạt Ngô, ngay cả đồ đệ và thuộc hạ của Tu Thần cũng không biết rốt cuộc tu vi và thực lực của hắn tới đâu.

"Ngươi coi thường vi sư quá rồi đấy." Tu Thần bật cười ha hả.

Thượng Cung Cẩn kinh ngạc, như vậy là coi thường?

"Thầy... chẳng lẽ thầy đã là tích điểm rồi sao?" Thượng Cung Cẩn cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Các nàng bây giờ không còn là các nàng năm đó nữa, đã hiểu rất nhiều chuyện về Giới Ngoại Thiên, hơn nữa còn cảm nhận được phép tắc tích điểm chưa sụp đổ.

Nếu chưa sụp đổ, thì làm sao có tích điểm mới được?

"Vẫn chưa phải." Tu Thần lắc đầu.

Hắn thật sự nghĩ thế, bây giờ còn chưa trở thành tích điểm chủ yếu là vì đám người Phạt Ngô quá thận trọng, người nào người nấy đều cẩn thận dè chừng, tạo ra cho hắn rất nhiều khó khăn trong việc nhất thống Cửu Nguyên Giới Thiên.

Có lẽ mình nên tỏ ra ngu xuẩn và thật thà một chút mới phải?

Hiện giờ thiết lập bản thân thành một tên gian ác xảo quyệt, chỉ hơi có gió thổi cỏ lay là đám người Phạt Ngô đã co đầu rụt cổ không dám ra ngoài, thậm chí miếng bánh bày ra trước mặt cũng không dám ăn.

Thấy Tu Thần lắc đầu, Thượng Cung Cẩn cũng tỏ vẻ thất vọng. Nàng hi vọng thầy của mình sẽ trở thành tân tích điểm, như vậy thì chứng tỏ rằng Tu Thần là người vô địch, không ai có thể làm hại hay đánh bại hắn.

Chỉ cần Tu Thần vẫn chưa phải là tân tích điểm, thì vẫn có khả năng hắn bị đánh bại.

Thượng Cung Cẩn đương nhiên không muốn nhìn thấy Tu Thần bị đánh bại. Thật ra là đến bây giờ nàng cũng chưa từng nhìn thấy Tu Thần thất bại, ngay cả một chút cản trở cũng không có.

"Nhìn thời gian, chắc là sắp đến rồi." Tu Thần liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Chiếc đồng hồ này chính là món quà ý nghĩa nhất cuộc đời hắn, nên vẫn luôn đeo trên tay, hơn nữa hàng ngày còn lôi ra bảo dưỡng.

"Ai đến ạ?" Thượng Cung Cẩn nghi hoặc hỏi.

"Đại sư tỷ của ngươi, và các chúa tể khác." Tu Thần bật cười đáp.

Ngay từ đầu hắn đã biết đám người Phạt Ngô không có khả năng phá được Bắc Lý giới, thậm chí trong lòng Phạt Ngô cũng lờ mờ nhận ra điều đó, nhưng có một số việc, dù biết tỷ lệ thành công rất thấp nhưng vẫn muốn thử.

"Bọn họ cho bản thể đến sao?" Thượng Cung Cẩn hỏi.

Tu Thần cười, nhàn nhã tự rót cho mình một chén trà mới, nhẹ nhàng lau sạch nước dính ra mép chén: "Mấy năm qua bọn họ đấu qua đấu lại với vi sư, ngươi lừa ta gạt, chẳng học được thứ gì, duy chỉ có một thứ là học được."

Nói xong, Tu Thần nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Thượng Cung Cẩn nhìn Tu Thần, tò mò hỏi: "Thứ gì?"

"Thận trọng." Tu Thần đặt chén trà xuông, bật cười nói.

Thượng Cung Cẩn sửng sốt, cũng không nhịn được bật cười theo.

Tu Thần xuất hiện quả thực đã nâng mức độ "thận trọng" của các chúa tể lên một tầm cao mới. Trước kia bọn họ nào có thận trọng như thế?

Giờ chỉ cần hơi có động tĩnh là bọn họ sẽ liên tưởng ra rất nhiều chuyện, thiếu chút nữa còn phát bệnh tâm thần.

"Đại bá của ngươi và Trường Hà cũng sẽ đến. Đến lúc đó các chúa tể của Cửu Nguyên Giới Thiên đều sẽ có mặt đông đủ." Tu Thần tiếp tục nói.

"Thầy ơi, bọn họ tới đây để xếp hàng nhìn thầy à? Hay là tới gây khó dễ cho thầy?" Thượng Cung Cẩn hỏi.

Tất cả chúa tể của Cửu Nguyên Giới Thiên đều tới đây, thậm chí Thiên Nguyên Tử cũng tới, đây là lần đầu tiên.

Trong trường hợp này, người bình thường không thể nào bình ổn được, chỉ cần không cẩn thận là sẽ gây ra cảnh tượng thiên hạ đại loạn.

"Cả hai, nhưng việc này không quan trọng, vi sư muốn tặng cho đám người bọn họ một món quà." Tu Thần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

"Món quà?"

Thượng Cung Cẩn kinh ngạc, cũng nhìn theo ánh mắt Tu Thần, nhưng lại chẳng thấy được gì đặc biệt.

"Phép tắc tích điểm nên sụp đổ rồi."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch