Chương 665: Sư đồ các ngươi có thể làm người được không?
Việc Kinh Như Tuyết đến đầu tiên cũng nằm trong dự đoán của Tu Thần.
Lúc ở Bắc Lý giới, tất cả đều là chân thân của chúa tể, bọn họ đương nhiên là không thể cho chân thân của mình tới gặp Tu Thần.
Trường Hà giới đã bị Tu Thần chiếm mất, ai biết hắn sẽ bố trí cạm bẫy gì bên trong đợi mình?
Cho nên các chúa tể đều quay về Nguyên giới của mình, ngay cả Bắc Lý cũng trốn trong hư vô chi cảnh, sau đó phái một hóa thân cực yếu đến đây.
"Đại sư tỷ!" Thượng Cung Cẩn thấy Kinh Như Tuyết, mừng rỡ chạy ra đón.
Kinh Như Tuyết vừa rồi đã chiến đấu với các chúa tể, điều này khiến Thượng Cung Cẩn rất hâm mộ.
Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn ôm lấy nhau, trên mặt hai người đều lộ ra nét cười vui mừng, sau đó đi đến trước mặt Tu Thần.
"Thầy." Kinh Như Tuyết chắp tay hành lễ.
Tu Thần mỉm cười, rót cho Kinh Như Tuyết một chén trà, nói: "Ngồi xuống uống chén trà đi, vất vả rồi."
Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn cùng ngối xuống.
"Không vất vả, chỉ tiếc là lúc đó con không thể bắt được Trường Hà." Kinh Như Tuyết nói với vẻ tự trách.
Lúc đầu nàng chiến đấu với Trường Hà, hai người thực ra ngang tài ngang sức, nàng không giết được Trường Hà, mà Trường Hà cũng không có ý định giết nàng.
Tuy rằng hiện giờ nàng đã có tu vi chúa tể, nhưng xét về thực lực thì nàng không thể nào bắt được các chúa tể khác, điều này khiến nàng hơi sầu muộn.
"Ngươi vừa trở thành chúa tể, căn cơ còn thấp, không bắt được là chuyện bình thường, không cần phải tự trách." Tu Thần mỉm cười nói.
Chúa tể đâu dễ đối phó như thế?
Dù để Phạt Ngô đối đầu với Trường Hà, cũng phải cần tung ra con át chủ bài chưa lật, hơn nữa cũng không thể diệt được Trường Hà trong thời gian ngắn.
"Thầy ơi, Thượng Cung Cẩn vẫn chưa thành chúa tể Trường Hà giới sao? Con thấy hình như thành lũy của Trường Hà giới đã biến mất rồi. Thầy mở ra cho các chúa tể à?" Kinh Như Tuyết nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi.
Lúc trước khi lấy được Phù Tiên giới và Thiên giới, thành lũy Nguyên giới vẫn còn giữ nguyên.
"Thầy bảo là chờ tất cả các chúa tể đến, bọn họ không đi cùng đại sư tỷ sao?" Thượng Cung Cẩn hỏi.
Kinh Như Tuyết như hiểu ra, sau đó lắc đầu cười nói: "Bản thể của bọn họ đã quay về, Bắc Lý cũng không biết đã đi đâu, có lẽ bọn họ sắp cho hóa thân tới rồi."
"Một đám già sợ chết." Thượng Cung Cẩn khinh thường nói.
Kinh Như Tuyết buồn cười nhìn Thượng Cung Cẩn: "Trong thời gian qua thầy đã tạo ra bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ, hiện giờ lại chiếm được Nguyên giới thứ ba, bọn họ không cảnh giác sao được?"
Thượng Cung Cẩn cười khúc khích, gật đầu.
Tu Thần cười nhạt, liếc mắt nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói: "Tới rồi."
Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn vội vàng đứng dậy nhìn theo, quả nhiên cảm nhận được một vài khí tức.
Một khắc sau, Phạt Ngô và Qua Thiên dẫn đầu tiến vào, tiếp theo là Tịch Vô và Thiên Mưu, Hằng Khô và Bắc Lý đi ở cuối cùng, hai người đó đi cùng nhau.
"Nào, tới đây ngồi, trà đã pha xong rồi."
Tu Thần chìa tay ý bảo mọi người ngồi xuống.
Đám người Phạt Ngô trưng ra vẻ mặt hết sức khó coi, nhất là Bắc Lý, cả khuôn mặt đều vặn vẹo đi, ánh mắt tràn đầy tức giận, đang cố gắng hết sức để áp chế bản thân.
Nếu không có Tu Thần thì lão ta đã không rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Nói chung Bắc Lý cảm thấy mình lưu lạc đến tình cảnh một thân một mình không nhà để về, chính là do Tu Thần làm hại. Hắn chính là hung thủ chính, còn Thiên Nguyên Tử là tòng phạm.
"Không phải chúng ta đã chúc mừng ngươi chiếm được Nguyên giới thứ ba từ trước rồi sao?" Phạt Ngô cười lạnh nói.
Tu Thần bật cười một tiếng, đáp: "Chúc mừng thì không cần, dù sao cũng phải xuất phát từ thật lòng."
Qua Thiên hít sâu một hơi, dẫn đầu ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, những người khác cũng lục tục ngồi xuống.
"Chuyện Thiên Nguyên Tử là chúa tể chí tôn, ngay từ lúc đầu ngươi đã biết rồi phải không?" Bắc Lý nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tu Thần gật đầu: "Đúng vậy, đã biết từ sớm, ta cũng từng nhắc nhở đại lão Phạt Ngô, nhưng hình như ngài ấy không tin lắm."
Tu Thần nói xong, mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía Phạt Ngô.
Mí mắt Phạt Ngô chợt run lên, nắm tay siết chặt.
Mẹ kiếp, lời của ngươi có thể tin được sao?
Ai biết ngươi nói lời nào là thật lời nào là giả!
"Hiện giờ lão đã cướp được Bắc Lý giới, với tu vi chúa tể chí tôn của lão, toàn bộ Bắc Lý giới đều sẽ được phòng thủ kiên cố. Để cho lão có nơi để ở, thì tương lai chúng ta đều rất nguy hiểm. Ngươi nắm trong tay ba Nguyên giới, ta nghĩ lão sẽ đối phó với ngươi đầu tiên!" Phạt Ngô nheo mắt, trầm giọng nói.
Theo lý mà nói, Phạt Ngô nói không sai.
Giết những người khác chỉ cướp được một Nguyên giới mà thôi, nhưng nếu giết Tu Thần thì có thể chiếm được ba Nguyên giới cùng một lúc. Cuộc làm ăn này chỉ cần người sáng suốt là có thể nhìn ra ngay.
Tu Thần nở nụ cười hứng thú, nhìn Phạt Ngô nói: "Việc này thì khó nói, biết đâu ta và Thiên Nguyên Tử vốn cùng một phe thì sao? Lúc trước không phải ngươi cảm thấy như vậy à?"
Phạt Ngô bị Tu Thần chặn họng không đáp lại được, lão ta quả thực đã từng có suy nghĩ ấy.
"Nói nhảm nhiều thế làm gì? Giờ chúng ta tới đây là để giải quyết Thiên Nguyên Tử. Ngươi chỉ cần nói một câu, có liên thủ với chúng ta để đối phó lão ta không?" Qua Thiên sốt ruột nói.
Mỗi lần lão ta nhìn thấy nụ cười của Tu Thần là cả người khó chịu, nỗi tức giận trào dâng trong lòng.
"Không sai, hiện giờ Thiên Nguyên Tử mới chính là đại địch, mang trong người tu vi chúa tể chí tôn. Nếu chúng ta đơn độc đối đầu thì không ai chống lại được lão. Tu Thần, lúc trước đúng là chúng ta có nhiều mâu thuẫn, nhưng bây giờ liên quan đến an nguy của Nguyên giới cả hai bên, chúng ta đồng ý tạm thời buông bỏ khúc mắc, cùng nhau liên minh, còn ngươi thì sao?" Tịch Vô nhìn chằm chằm Tu Thần hỏi.
Vẻ mặt của những người khác về cơ bản cũng đều mang ý này, nhưng sắc mặt của Bắc Lý thì vẫn khó coi như trước. Lão ta bây giờ thực ra không còn tư cách để lên tiếng, Nguyên giới không có, chỉ còn một mình, không còn gì để chống lưng, chỉ có thể bực bội trừng mắt ở bên cạnh.
"Đừng sốt ruột, đợi thêm một lát." Tu Thần không nhanh không chậm nói.
"Chờ cái gì?" Phạt Ngô nhướng mày hỏi.
Tu Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhếch miệng cười nói: "Chờ đủ người, sắp đủ rồi."
"Còn ai nữa?" Mọi người đều khó hiểu.
Ở đây đã tập trung đủ các chúa tể còn lại của chín đại Nguyên giới rồi, Trường Hà đã gia nhập với Thiên Nguyên Tử, căn bản không cùng một phe với họ nữa.
"Chúa tể của Cửu Nguyên Giới Thiên đương nhiên là phải có mặt đầy đủ thì mới dễ thương lượng. Con người ta khá là thích thực dụng, ai cho ta nhiều lợi ích thì ta theo người đó. Đã là con người thì phải ích kỷ một chút mới có thể nhận được nhiều hơn, đúng không nào?" Tu Thần mỉm cười đầy ẩn ý.
"Ngươi muốn đàm phán với Thiên Nguyên Tử?" Con ngươi Phạt Ngô chợt co rút lại, sau đó lão đứng bật dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Những người khác cũng tỏ ra giận dữ, trừng mắt nhìn hắn.
Mẹ nó, ngươi quá khinh thường người khác!
Hai sư đồ các ngươi có thể làm người được không?
Đã đến nước này rồi mà vẫn nói ra được những lời đó, ai cho nhiều lợi ích thì theo người đó sao?
"Đừng nóng, cái gì cũng có thể đàm phán được. Ngươi xem, chẳng phải đã tới rồi sao?" Tu Thần hơi hất cằm.
Mọi người quay phắt lại, thấy hai bóng người xuất hiện phía sau lưng mình.