Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 666: Kẻ xướng người họa, đúng là lũ súc sinh!

Chương 666: Kẻ xướng người họa, đúng là lũ súc sinh!




Hai người vừa đến chính là Thiên Nguyên Tử và Trường Hà.

Thiên Nguyên Tử rất bình tĩnh, trên mặt mang theo nét cười như có như không, dáng vẻ ung dung.

Nhưng Trường Hà thì khác, dù sao lão ta cũng được coi như kẻ phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên, hơn nữa bây giờ còn quay lại Nguyên giới vốn là của mình, cảm giác này khiến lão vừa tức giận cũng vừa xấu hổ.

Nói trắng ra là mất mặt.

"Ha ha." Phạt Ngô trông thấy Thiên Nguyên Tử và Trường Hà, cười lanh hai tiếng.

"Thiên Nguyên Tử, vì sao ngươi lại muốn làm hại ta? Ta đâu có lỗi với ngươi? Lúc trước nếu không phải chính là ta là người đưa ngươi vào Bắc Lý giới, để ngươi sử dụng chuyển hồn giới với Thương Minh Tử, thì ngươi có thể có được hôm nay không?" Bắc Lý vừa nhìn thấy Thiên Nguyên Tử, hai mắt lập tức đỏ sọc lên, chỉ hận không thể lao tới cắn xé lão.

"Thương Minh Tử?" Mọi người có mặt nghe thấy cái tên này từ miệng Bắc Lý, sắc mặt chợt thay đổi, nhìn về phía lão ta.

Bắc Lý không phải là chúa tể đầu tiên của Bắc Lý giới, mà lão ta là người cướp được Bắc Lý giới, việc này cũng là nguyên nhân khiến các chúa tể khác không coi trọng lão ta. Bởi vì bọn họ cảm thấy Bắc Lý chỉ là tiểu bối, không thể so sánh căn cơ với những người khác.

Chúa tể đầu tiên của Bắc Lý giới chính là Thương Minh Tử.

"Không phải lúc trước Thương Minh Tử chết sao?" Qua Thiên kinh ngạc nhìn Bắc Lý, hỏi.

Hô hấp của Bắc Lý chợt khựng lại, theo bản năng né tránh ánh mắt Qua Thiên.

"Ồ, hình như ta sắp biết được chuyện gì khó lường." Tu Thần tủm tỉm cười,

Thiên Nguyên Tử vẫn tỏ vẻ thờ ơ như trước, mỉm cười nói: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này đâu nhỉ?"

"Hoàn toàn chính xác, bây giờ không phải là lúc thảo luận về Bắc Lý giới và Trường Hà giới." Phạt Ngô gật đầu.

Dù sao Thiên Nguyên Tử và Tu Thần đều không có khả năng nhả ra hai Nguyên giới này, nên có tranh chấp cũng không có ý nghĩa gì.

Mí mắt Bắc Lý và Trường Hà đều giật một cái, nếu là lúc trước thì bọn họ đã lớn tiếng chửi ầm lên, nhưng giờ thì không dám.

Đây chính là nỗi bi ai của chó nhà có tang.

Không có Nguyên giới bảo vệ, bọn họ có thể bị Thiên Nguyên Tử và ba người Qua Thiên chém giết bất cứ lúc nào, cho nên mặc dù trong lòng Bắc Lý vô cùng căm hận Thiên Nguyên Tử, nhưng cũng không dám nói gì thêm.

"Nào nào, tất cả ngồi xuống đi. Dù sao cũng đều là người có cấp bậc đại lão, nói chuyện làm ăn đừng có đứng chứ." Tu Thần bật cười, vẫy tay nói với đám chúa tể.

"Hừ!" Bắc Lý hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.

Những người khác cũng liếc nhau, sau đó lục tục ngồi vào.

"Ngươi cũng ngồi đi, bây giờ ngươi là chúa tể, có tư cách ngồi ở đây." Tu Thần liếc nhìn Kinh Như Tuyết, nói.

Kinh Như Tuyết sửng sốt, sau đó gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tu Thần.

Thượng Cung Cẩn vô cùng hâm mộ, nhưng trong lòng nàng hết sức rõ ràng mình quả thực chưa đủ tư cách ấy.

Tất cả những người đang ngồi đều là đại lão!

"Ngươi cũng ngồi bên cạnh vi sư đi, quy củ có thể phá." Tu Thần cười nói với Thượng Cung Cẩn.

"Vâng thưa thầy!" Thượng Cung Cẩn vui vẻ ngồi xuống, nàng mặc kệ những người khác nhìn thế nào, dù sao Tu Thần cũng bảo nàng yên vị rồi.

"Ta sắp giao Trường Hà giới này cho nàng, để nàng không có ý kiến gì chứ?" Tu Thần nhìn những người khác, hỏi.

Đám chúa tể tuy lắc đầu nhưng sắc mặt rất khó coi, còn Trường Hà thì mặt mũi đã đen xì cả lại, nắm tay siết chặt, cố gắng nén lửa giận đang bốc lên trong lòng.

"Không có Đại hồng bào sao?" Thiên Nguyên Tử nhìn nước trà trong chén, nhíu mày hỏi.

Lúc đầu lão không thích Đại hồng bào lắm, nhưng uống nhiều lại cảm thấy không tệ.

"Hội nghị cao cấp thế này, nếu bày Đại hồng bào thì sẽ giảm đẳng cấp. Nào, lần này chúng ta thống nhất uống Băng hồng trà." Tu Thần nói.

Khóe miệng Qua Thiên hơi co quắp, ánh mắt lão càng thêm bực bội.

Những người khác không biết Băng hồng trà là gì, nhưng làm sao mà lão ta không biết? Đây là đồ trong Tán giới của lão ta, thứ ấy chính là một loại đồ uống rác rưởi!

Ý của Tu Thần trong lời này chính là thống nhất, các chúa tể cũng nghe ra được.

"Ta biết các vị đang ngồi đây hoặc ít hoặc nhiều đều có chút không thoải mái, nhưng trước mắt Cửu Nguyên Giới Thiên chúng ta sắp gặp phải đại kiếp. Ta cảm thấy vẫn phải có cái nhìn lâu dài đối với vấn đề hiện giờ." Tu Thần tự mình nói.

Các chúa tể đều xị mặt ra, mỗi người có mặt ở đây đều có thù oán với ngươi đấy! Ngươi vẫn còn mặt mũi nói ra câu đó?

"Tu Thần, Thiên Nguyên Tử và Trường Hà không phải là người của Cửu Nguyên Giới Thiên ta. Ngươi cảm thấy phải xử lý vấn đề này như thế nào?" Phạt Ngô liếc mắt nhìn Thiên Nguyên Tử, lạnh giọng hỏi.

Lời Phạt Ngô khá là hàm súc, chủ yếu nhất là lão ta sợ Thiên Nguyên Tử. Nếu trước kia thì lão ta sẽ trực tiếp cho Tu Thần hai sự lựa chọn: hoặc là ta và ngươi cùng xử lý Thiên Nguyên Tử, hoặc là ta xử lý cả hai người các ngươi.

Nhưng Phạt Ngô hiện giờ không còn cái gan lúc trước ấy,

"Sao chúng ta lại không phải là người của Cửu Nguyên Giới Thiên?" Thiên Nguyên Tử nhướng mày, hơi tỏ vẻ kinh ngạc.

Lão già này diễn xuất thật đỉnh.

"Chuyện chuyển hồn giới là như thế nào? Tu vi của ngươi bây giờ từ đâu mà ra? Chưa hề có bất cứ Nguyên giới nào đã trở thành chúa tể chí tôn? Nếu đây không phải là công lao của Giới Ngoại Thiên, thì chẳng lẽ ngươi thực sự tự mình từng bước tu luyện ra?" Qua Thiên cười lạnh nói.

Tịch Vô cũng nói theo: "Thiên Nguyên Tử, đã đến nước này rồi, có một số việc không cần phải phủ nhận đâu nhỉ? Chẳng lẽ đám chúa tể chúng ta trong mắt ngươi đều chỉ là lũ ngu?"

"Tự miệng ngươi nói ra đấy nhé, ta không có nói gì đâu." Thiên Nguyên Tử cười nói.

"Ngươi!" Tịch Vô nghiến răng nghiến lợi quát lên, lão ta bị lời này Thiên Nguyên Tử chọc cho nổi đóa.

"Ô kìa, mới bắt đầu sao đã ầm ĩ cả lên rồi? Vừa rồi ta đã nói, không có gì là không đám phán được. Kể cả bây giờ đang phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên, nhưng cũng có thể quay giáo trở về mà? Chỉ cần lợi ích có đủ để hấp dẫn người ta hay không thôi." Tu Thần nói.

Mọi người đều nhìn Tu Thần bằng ánh mắt thâm trầm.

Mẹ kiếp, ngươi đang nói tiếng người đấy à?

Ngay cả Thiên Nguyên Tử cũng tỏ vẻ sửng sốt.

Đồ đệ của lão quả là một nhân tài! Câu như thế mà cũng nói ra được.

"Dựa theo ý của ngươi, nếu lợi ích đủ hấp dẫn ngươi, thì ngươi cũng sẽ phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên?" Qua Thiên lạnh giọng hỏi.

Tu Thần nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, có lợi mà không lấy thì lấy cái gì? Bồi đắp tình cảm sâu đậm sao? Nếu ta bồi đắp tình cảm sâu đậm, lúc các ngươi lợi hại hơn, chẳng lẽ lại không giết ta? Đương nhiên là giết rồi. Cho nên đừng giở trò đạo đức giả, bồi đắp tình cảm ra ở đây. Chúng ta cứ nói huỵch toẹt ra là được."

Câu này của Tu Thần khiến tất cả chúa tể đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng trong lòng mọi người đều biết lời Tu Thần nói là sự thật.

Nếu bọn họ có thực lực thì chắc chắn sẽ chà đạp tên khốn kiếp Tu Thần này đầu tiên! Bọn họ chướng mắt hắn lâu rồi!

"Sư phụ, ý của ngài thế nào?" Tu Thần nhìn về phía Thiên Nguyên Tử.

Mí mắt Thiên Nguyên Tử chợt run lên, trông thấy ánh mắt này của hắn trong lòng lão chợt giật thót, cứ cảm giác thằng ranh này đang định cho mình vào tròng.

"Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, chúng ta khổ cực rốt cuộc là vì cái gì? Chính là vì lợi ích của mình, chỉ cần lợi ích đủ lớn để ta quay đầu lại, thì việc đó cũng có thể xảy ra." Thiên Nguyên Tử gật đầu nói.

Những người khác theo bản năng siết chặt bàn tay.

Hai sư đồ các ngươi, kẻ xướng người họa, đúng là lũ súc sinh!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch