Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 673: Lại đến cực bắc chi cảnh! Ta là ân nhân của ngươi, đúng không?

Chương 673: Lại đến cực bắc chi cảnh! Ta là ân nhân của ngươi, đúng không?

“Sắp là bao lâu ạ...”

Phương Nhuế Nhuế chống cằm, thở dài một tiếng, hỏi lại.

Bây giờ tu vi nửa chúa tể không thỏa mãn được cô nhóc này.

Tu Thần nhìn Phương Nhuế Nhuế, nở nụ cười: “Ngươi cũng đâu muốn trở thành chúa tể quản lý Nguyên giới, nôn nóng có tu vi chúa tể làm gì?”

“Nhưng con muốn giúp thầy đánh nhau cơ, đánh cho đám lão già kia một trận nên thân. Ai bảo bọn họ đều muốn đối phó với thầy?” Phương Nhuế Nhuế huơ nắm đấm, hừ lạnh.

“Người ta đã trở thành chúa tể rất lâu rồi, tân chúa tể chắc chắn không lợi hại bằng chúa tể cũ đâu.” Tiểu Bạch ở bên cạnh lên tiếng.

Phương Nguyên trừng mắt nhìn Tiểu Bạch: “Ngươi muốn giành với ta đúng không?”

“Lão đại cho thì ta lấy, lêu lêu!” Tiểu Bạch làm mặt quỷ với Phương Nhuế Nhuế, sau đó đứng dậy chạy đi.

“Tiểu Bạch chết tiệt! Ngươi ngứa đòn à?”

Phương Nhuế Nhuế thở phì phì bật dậy đuổi theo Tiểu Bạch.

“Thầy ơi, trong Phù Tiên giới ta ngoại trừ Thiên Khôn Vô Diệm thì không có tân chúa tể khác xuất hiện sao?” Sở Nguyệt nhìn Phương Nhuế Nhuế và Tiểu Bạch vừa đuổi nhau vừa đùa giỡn, lắc đầu cười nói.

Tu Thần mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn về nơi xa: “Đương nhiên là có, mảnh vụn phép tắc tích điểm có ba loại. Một loại là trực tiếp rơi xuống người có tu vi rất cao, trực tiếp thăng cấp thành chúa tể. Loại thứ hai là rơi xuống người có thiên phú, ẩn náu ở đó, từng bước thăng cấp thành chúa tể. Loại cuối cùng là hoàn toàn che giấu, không để bất cứ ai phát giác ra, trên cơ bản loại đó sẽ rơi vào người hài nhi vừa ra đời.”

Sở Nguyệt không hiểu, hỏi với vẻ mặt hoang mang: “Như thế có nghĩa là gì?”

“Ba lần đại kiếp. Lần thứ nhất chính là lúc này, phép tắc tích điểm vừa sụp đổ. Trong đại kiếp đầu tiên, những chúa tể có uy tín, năng lực và thực lực không đủ, sẽ lập tức bị đào thải. Ta nghĩ trong chín đại Nguyên giới đã có chúa tể lâu năm bị thay thế.”

“Lần thứ hai, chính là khoảng thời gian sau đại kiếp thứ nhất, những người nắm giữ mảnh vỡ của phép tắc tích điểm kia từng bước thăng cấp thành chúa tể, căn cơ càng thêm vững chãi, thực lực càng thêm mạnh mẽ, tâm tư cũng sâu xa hơn. Đại kiếp lần thứ hai mở ra sẽ vô cùng thảm khốc, mới cũ đối đầu đến cực hạn. Người cuối cùng có thể sống sót chắc chắn đều là cường giả.”

Nói đến đây, Tu Thần ngừng lại, khóe miệng hơi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Sở Nguyệt chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Vậy còn lần thứ ba?”

“Lần thứ ba chính là kiếp nạn chín đại Nguyên giới quy về một mối, tai họa thực sự giáng xuống, hoặc là sống hoặc là chết. Các hài nhi nhận được mảnh vỡ phép tắc tích điểm từ lúc còn trong bụng mẹ đều sẽ có thân phận là người mở đường cho tích điểm. Đám người đó cũng có thể sẽ trở thành sự tồn tại có cấp bậc chúa tể chí tôn, hai lần đại kiếp trước chỉ là làm nền cho thời điểm chín đại Nguyên giới quy về một mối mà thôi. Để chào đón sự xuất hiện của tích điểm chuyển kiếp thực sự.” Tu Thần giải thích.

Sắc mặt Sở Nguyệt thoáng qua vẻ sợ hãi, nàng vội vàng hỏi: “Theo lý thì tích điểm chuyển kiếp bây giờ vẫn chưa xuất thế đúng không ạ? Chính là ở trong nhóm người thứ ba nhận được mảnh vỡ phép tắc tích điểm?”

Tu Thần bật cười: “Việc này thì chưa chắc.”

Vẫn là câu nói đó, thân phận của Tu Thần không thể để bất kỳ ai biết được, dù là đồ đệ tuyệt đối trung thành với hắn.

Việc này liên quan đến sự thành bại của ván cờ!

“Thầy ơi, nói vậy thì có phải người mở đường của tích điểm cũng chưa xuất hiện phải không? Đám Phạt Ngô đều nhận nhầm thành thầy?” Sở Nguyệt kinh ngạc hỏi Tu Thần.

Hắn bật cười, đáp: “Có đôi khi, nhận nhầm cũng là một cơ hội, đúng không?”

Sở Nguyệt nghe Tu Thần nói xong, khẽ gật đầu như có điều suy nghĩ.

“Đi thôi, cũng vi sư tới một nơi.” Tu Thần bỗng đứng dậy nói.

Sở Nguyệt cũng vội vàng đứng dậy theo, nàng không hỏi đi đâu làm gì, bởi vì không cần thiết.

Đối với miếu Thiên Thần mà nói, mỗi một chuyện Tu Thần làm đều có nguyên nhân, hơn nữa luôn có lợi cho họ, không cần hỏi nhiều làm gì, cứ đi theo là được.

Tu Thần xoay người một cái, một khắc sau hắn và Sở Nguyệt đã biến mất.

Các thành viên khác của miếu Thiên Thần nhìn thấy vậy để trưng ra ánh mắt hâm mộ.

Dựa theo lệ cũ, Tu Thần đưa ai đi thì người đó chắc chắn sẽ có được chỗ tốt.

Lần này rời đi, rất có thể Sở Nguyệt sẽ trở thành chúa tể tiếp theo của miếu Thiên Thần.

Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, họ sẽ không ghen tỵ, trong lòng mọi người đều hết sức rõ ràng, cảnh giới chúa tể đối với họ chỉ là vấn đề về thực lực mà thôi.

Người khác có, thì Tu Thần chắc chắn cũng sẽ cho họ, hơn nữa còn không cần đánh đổi thứ gì.

Đây chính là phúc lợi và chỗ tốt của đệ tử miếu Thiên Thần, trong vạn giới này không ai có thể so được.

Cực bắc chi cảnh.

Một thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, nhắm mắt dưỡng thần, xung quanh cơ thể bốc lên một làn khói màu xám đen, uy lực cực lớn.

Bóng dáng Tu Thần và Sở Nguyệt xuất hiện sau lưng thiếu niên.

Nó từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ rực kia không hề có chút cảm xúc nào, khiến người ta không rét mà run.

“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện.” Thiếu niên nói.

Sở Nguyệt nghi ngờ liếc mắt nhìn Tu Thần, thiếu niên này biết hắn.

Tu Thần nở nụ cười ung dung, không lên tiếng.

Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, quay lại đối diện với hắn.

“Ta đã tìm ngươi mấy trăm năm rồi.” Thiếu niên lạnh giọng nói.

Tu Thần bật cười, hỏi: “Từ giọng điệu của ngươi, ta cảm nhận được sự thù địch, ngươi muốn tìm ta báo thù ư? Trước kia chính ta là người đã cứu ngươi và mẹ ngươi đấy!”

“Nhưng vì ngươi mà tộc Bạch Hồ của ta bị diệt toàn tộc, không phải sao? Bởi vì diệt tộc cuối cùng mẹ ta đã giết hết đám người Bạch Thiên Chỉ, cũng lựa chọn tự sát mà chết. Mọi việc vốn cũng không cần phải đi đến nước ấy. Tộc Bạch Hồ chúng ta chẳng qua chỉ là quân cờ để ngươi đối phó với Vô Thần mà thôi!” Trong đôi mắt thiếu niên ánh lên vẻ hung dữ.

Những bông tuyết đang rơi bồng bềnh xung quanh bỗng nhiên đứng im bất động, sau đó chúng dần nhuộm thành màu đỏ như máu, chậm rãi xoay tròn, cuối cùng lao thẳng về phía Tu Thần.

“Uỳnh!”

Những bông tuyết màu máu kia chỉ gần chạm đến người Tu Thần và Sở Nguyệt thì bỗng nhiên nổ tung, hóa thành sương máu trên bầu trời.

“Suy nghĩ này của ngươi rất biến thái.” Tu Thần mỉm cười nói.

Thiếu niên này chính là Bạch Vũ năm đó, người mang ngũ uẩn chi huyết.

Thiếu niên đã từng trải qua cảnh đứng trước bờ vực của cái chết, khẩn cầu Tu Thần giúp đỡ mẹ con mình.

Tu Thần đã giúp đỡ, hơn nữa còn chữa khỏi cho Bạch Vũ và Bạch Phi, vụ hành hình sau đó Tu Thần không tham gia vào.

Dựa theo lý mà nói, Tu Thần chính là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con Bạch Vũ, hẳn là nó phải mang lòng cảm kích với hắn mới phải.

Vậy mà thái độ của Bạch Vũ bây giờ lại là hận Tu Thần thấu xương.

“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, đúng không? Không có ta, mẹ ngươi và ngươi làm sao mà báo thù được chứ?” Tu Thần tiếp tục nói.

Bạch Vũ nhe răng cười, xòe bàn tay ra, từ lòng bàn tay nó bốc lên một ngọn lửa màu đen. Cực bắc chi địa vốn rất lạnh lẽo, bây giờ càng thêm giá rét, dường như muốn đóng băng cả linh hồn người ta vậy.

“Lúc đầu ta quả thực đã coi ngươi là ân nhân cứu mạng mình. Đáng tiếc, sau khi ta trở thành Thiên Tôn, mới phát hiện ra rằng trong đầu mình còn có thêm rất nhiều thứ.”

“Ta biết sự hùng mạnh của ngươi, cho nên ta vẫn luôn che giấu để chờ đợi. Chờ đợi thứ đó đến.”

Tu Thần hơi cong khóe miệng, hỏi: “Bây giờ thứ đó đến rồi?”

Bạch Vũ nhếch miệng cười:

“Đương nhiên là đến rồi.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch