Đồng tử của Bạch Vũ cho co lại. Nó hoàn toàn không biết Tu Thần xuất hiện trước mặt mình lúc nào, không thể tìm ra bất cứ quỹ đạo gì.
Bạch Vũ trở tay đẩy một cái, không gian sau lưng nháy mắt nổ tung. Bản thân nó lùi lại nghìn mét, nhìn nơi đang mù mịt bụi bặm phía trước bằng ánh mắt âm u.
Bóng dáng của Tu Thần và Sở Nguyệt dần dần hiện ra.
“Ngươi vừa nói gì? Thân phận người mở đường cho tích điểm của ta là do người bay ra?” Bạch Vũ nghiến răng hỏi với sắc mặt thâm trầm.
Ánh mắt của nó tràn đầy vẻ khinh thường và tức giận. Khinh thường là bởi nó không tin Tu Thần có bản lĩnh ấy, có thể tạo ra thân phận cho người mở đường cho tích điểm. Còn tức giận là vì Tu Thần từ đầu đến cuối luôn mang thần thái đã tính trước mọi việc, không hề có chút sơ hở nào.
Lúc trước khi Bạch Vũ còn là một con tiểu bạch hồ sắp chết, Tu Thần cũng luôn tỏ ra là người đứng ở trên cao, đùa giỡn Vô Thần và hồ thần trong lòng bàn tay, ép đối phương không còn chỗ trở tay đánh trả.
Đến khi nó lớn lên, Tu Thần vẫn luôn có dáng vẻ ấy. Nó không tin một người có thể vĩnh viễn mạnh mẽ, vô địch!
Bây giờ là thời điểm đến phiên Bạch Vũ nổi lên, mà Tu Thần chắc chắn là hòn đá kê chân của nó.
Khi người ta còn nhỏ yếu luôn biết cách đội ơn, năm đó Bạch Vũ quả thực vô cùng sùng bái và cảm kích Tu Thần.
Nhưng sau khi lớn mạnh thì con người ta không còn giống thế nữa.
Trong trời đất bao la, chỉ có lợi ích của mình là quan trọng nhất, đây là thuộc tính căn bản nhất của mọi kẻ mạnh, ai cũng không thể tránh khỏi.
Chỉ khi bản thân mình mạnh nhất mới có thể tiêu diệt mọi sự uy hiếp mà không cần nể nang gì cả.
Trẻ con mới nói đến chuyện tôn sùng, con người lớn chỉ nói đến lợi ích.
“Anh bạn nhỏ, thế giới này không công bằng như ngươi tưởng đâu.” Tu Thần mỉm cười nói.
Bạch Vũ chợt bật cười mấy tiếng, nhìn hắn bằng vẻ mặt dữ tợn: “Ngươi có biết cuộc đời ta ghét nhất điều gì không? Chính là vẻ mặt tự cho mình là đúng giống như người vậy! Ngươi có biết cuộc đời ta ghét nhất điều gì không? Chính là vẻ mặt tự cho mình là đúng giống như ngươi vậy! Giống như cả thế giới này đều nằm trong tay ngươi. Lúc trước là Bạch Thiên Chỉ, sau đó đến Vô Thần, cuối cùng là ngươi. Bây giờ Bạch Thiên Chỉ và Vô Thần đều chết rồi người tiếp theo chính là ngươi!”
Tu Thần thở dài một tiếng, hắn có thể nói là người không gì không làm được, nhưng chỉ có một thứ duy nhất hắn không thể chiếm được, đó chính là lòng người.
Thực ra năm đó hắn đã dự đoán được Bạch Vũ sẽ trở thành người như hiện nay, chỉ có điều hắn muốn xem xem rốt cuộc kết quả có đúng như những gì mình phỏng đoán hay không.
Từ khi Bạch Vũ trở thành người chuyển kiếp đầu tiên của tích điểm, Tu Thần đã biết thằng bé này không cứu được nữa.
Vì sao kiếp trước của tích điểm lại có lòng đố kỵ và căm thù tích điểm chuyển kiếp như vậy?
Nguyên nhân chính là cùng dấu thì đẩy nhau!
Sâu trong nội tâm của người mở đường cho tích điểm tồn tại suy nghĩ phản nghịch trời sinh đối với người chuyển kiếp tích điểm.
Mạng ta do ta, không do trời.
Chỉ sợ sứ mệnh của họ tồn tại vì mở đường cho tích điểm chuyển kiếp, hỗ trợ tích điểm chuyển kiếp trưởng thành, nhưng trong lòng vẫn luôn muốn nổi dậy lật đổ.
Dựa vào điều gì mà mình không thể trở thành tích điểm? Mà phải lót đường cho người khác?
Ở những Nguyên Giới Thiên khác, tình huống người mở đường cho tích điểm phản bội tích điểm chuyển kiếp xảy ra rất phổ biến, ai cũng muốn trở thành tích điểm thật sự, nhưng chưa từng có người nào thành công.
Không ai biết vì sao, chỉ có bản thân tích điểm chuyển kiếp mới biết được.
Bởi vì họ có lĩnh vực vô địch. Đây là bí mật lớn nhất của tích điểm, đồng thời cũng là bí mật lớn nhất của tất cả các tích điểm chuyển kiếp ở Nguyên Giới Thiên khác. Chẳng ai nói bí mật này cho người khác biết, vì đây là chỗ dựa lớn nhất của họ.
Tu Thần không bao giờ ra khỏi lĩnh vực vô địch của mình, những tích điểm chuyển kiếp của các Nguyên Giới Thiên khác cũng không làm chuyện tìm đường chết như thế.
“Giết nó, cướp lấy mảnh vỡ pháp tắc tích điểm của nó.” Tu Thần gật đầu với Sở Nguyệt.
Bạch Vũ nghe thấy lời hắn nói, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian này, bật ra tiếng cười hài hước: “Ngươi cho rằng một người có tu vi nửa chúa tể, có thể làm gì được ta sao?”
Bạch Vũ nói xong, cả người tỏa ra ánh sáng màu đỏ lấp lánh, sau đó không gian chợt chìm xuống.
Phía sau nó, xuất hiện từng đường cong màu đỏ, chúng chậm rãi xoay tròn cuối cùng hóa thành một bánh xe vận mệnh khổng lồ, trên đó khắc vô số hoa văn đỏ như máu, tàn ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Bánh xe quay tròn, không gian xung quanh lập tức co lại một tấc, nén vào không khí khiến những tiếng nổ vang lên. Sông suối biển hồ dưới mặt đất bắt đầu chảy ngược, tất cả bị bao phủ bởi một quần sáng đỏ tươi, hóa thành thác nước đổ ngược chiều đỏ như máu.
Tu Thần không quan tâm đến Bạch Vũ, dưới chân hắn chợt xuấthiện một chiếc ghế, sau đó hắn tùy ý ngồi xuống.
Sở Nguyệt mặt không đổi sắc đi về phía Bạch Vũ, tốc độ càng ngày càng nhanh, cuối cùng chạy như một cơn gió.
Đối với bất kỳ một mệnh lệnh nào của Tu Thần, cho dù không thể nào hoàn thành được, Sở Nguyệt cũng đều thực hiện mà không một chút do dự, những đệ tử khác của miếu thiên thần cũng làm vậy.
“Không biết sống chết!”
Bạch Vũ thấy Sở Nguyệt đang lao đến mức phía mình với tốc độ cực nhanh, cười lạnh một tiếng rồi giơ tay phải lên.
Bánh xe đỏ tươi sau lưng nó loé lên tia sáng chói mắt, thác nước đang đổ ngược chiều bỗng nổ tung, hoá thành những lưỡi huyết kiếm che ngập trời, mang theo sức mạnh cắn nuốt linh hồn, đổ ập về phía Sở Nguyệt.
Chớp mắt, cả trời đất nhuộm một màu đỏ tươi, trở nên vô cùng khủng khiếp và quái dị.
Sở Nguyệt nhảy lên không trung, Pháp Tướng Tử Thần dựng đứng sau lưng nàng, nàng cầm một lưỡi hái màu đen không lồ trong tay, vung lên chém mạnh về phía Bạch Vũ.
Một tiếng trầm đục vang lên, không gian trước mặt bị rạch ra, một khe nứt hết như thiên hà xuất hiện trên không trung.
Phệ Hồn Huyết Kiếm đang bao phủ bầu trời đều chui hết vào trong khe nứt ấy.
“Vô tri!”
Bạch Vũ cười gắn một tiếng, tay phải nắm chặt lại. Một khe nứt khác mở ra sau lưng Sở Nguyệt, tất cả số Phệ Hồn Huyết Kiếm vừa bị hút vào khe nứt trước đó lại từ khe nứt sau lưng nàng tuôn ra.
Sở Nguyệt còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bóng hình đã bị bao phủ bên trong cảnh tượng pháo hoa đỏ như máu trên bầu trời.
Tu Thần thản nhiên ngồi trên ghế nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt, cho dù Sở Nguyệt bị Phệ Hồn Huyết Kiếm Nuốt chửng, hắn vẫn thờ ơ.
Ánh mắt Bạch Vũ nhìn hắn đầy điên cuồng, nó lớn tiếng quát lên: “Tu Thần, ngươi còn muốn ra vẻ huyền bí đến lúc nào? Có con át chủ bài nào thì tung hết ra đi! Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội!”
Tu Thần mỉm cười, khẽ búng tay một cái.
Bạch Vũ chợt biến sắc, nhìn ra bốn phía. Không gian xung quanh nhanh chóng co lại, nơi nó đứng dường như cũng bị thu hẹp lại mà bản thân nó cũng bị thu nhỏ.
Trong mắt Bạch Vũ, người Tu Thần càng lúc càng to ra, còn mình thì ngày càng bé lại. Chỉ trong nháy mắt Bạch Vũ thấy Tu Thần đã cao lớn sừng sững như một ngọn núi!
Còn nó chỉ hệt như một con kiến hôi, ngẩng đầu cũng không nhìn hết được cả người Tu Thần.
Sau đó Bạch Vũ cảm thấy cơ thể mình bắt đầu ngứa ngáy, nhìn xuống tay chân thấy có lông mọc ra.
“Hồ ly đẹp thế lại không muốn làm, thì làm một con chuột là được.” Giọng của Tu Thần truyền vào tai nó.