Chương 676: Thầy của ta không hề sợ bất cứ âm mưu hay bí mật gì!
Bạch Vũ không tin được nhìn cơ thể mình, cả người phủ một lớp lông màu xám. Bản thể của nó là một con bạch hồ, nó vô cùng rõ ràng về kết cấu cơ thể của mình, cho nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra lúc này mình không phải bị đánh về nguyên hình!
Mà là thực sư trở thành một con chuột xám!
Mọi thứ xung quanh nó đều trở thành cao lớn và mênh mông vô bờ, còn nó thì nhỏ bé yếu ớt.
"Không thể nào! Không thể nào!" Bạch Vũ hoảng sợ ngoe nguẩy đầu mình.
Cuộc chiến giữa các cường giả cấp bậc chúa tể, thì ít nhất cũng phải đánh qua đánh lại một lúc chứ?
Dù có áp đảo đến đâu thì cũng không thể khiến đối phương thất bại thảm hại trong nháy mắt được, hơn nữa còn hoàn toàn không có chút sức đánh trả làm, thậm chí nó còn không biết Tu Thần làm bằng cách nào.
Để đối phó với Tu Thần, nó đã chuẩn bị rất lâu ở Cực Bắc chi cảnh này, bày ra rất nhiều pháp trận và cấm chế, tràn trề lòng tin mình có thể giải quyết được Tu Thần.
Nhưng tất cả mọi thứ đều chưa được dùng đến.
"Ầm ầm."
Một tiếng động lớn vang lên, cả mặt đất cũng rung lên nhè nhẹ.
Nó ngẩng đầu, một cái đầu to tướng hệt như một quả núi xuất hiện trước mặt nó, nó nhìn thấy hình ảnh lông chuột trên người mình đang dựng đứng cả lên, run lẩy bẩy phản chiếu trong đôi mắt khổng lồ kia.
Nó định sử dụng thuật pháp thần thông, nhưng lại hoảng hốt phát hiện ra mình không thể thi triển được năng lực gì, không khác một con chuột bình thường là mấy.
Nói một cách khác, nó là một con chuột biết nói.
Gương mặt khổng lồ của Sở Nguyệt kia không hề có biểu cảm nào, khiến người ta phát rét trong lòng.
Ngoại trừ Tu Thần và người của miếu Thiên Thần thì Sở Nguyệt đối với ai cũng đều mang vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm.
Nhưng Sở Nguyệt không nghe thấy, trong mắt nàng, nó không thể dùng một con chuột để hình dung, mà là một con kiến. Một con kiến biết nói tiếng người, nhưng vì giọng nó quá bé nên không thể nghe thấy.
Bất kể Bạch Vũ điên cuồng rít gào, liều mạng giãy dụa thế nào, cũng không thể thoát ra nổi, bị Sở Nguyệt xách cái đuôi còn nhỏ hơn cọng tóc lên, nói:
"Thầy ơi, đây thật sự là Bạch Vũ sao?" Sở Nguyệt nắm lấy đuôi Bạch Vũ, kinh ngạc nhìn Tu Thần phía sua.
Nàng cũng rất sửng sốt, thuật Điểm Hóa không phải là thần thông gì lợi hại, nhưng biến một chúa tể, hơn nữa còn là người mở đường cho tích điểm thành một con chuột, thì việc này cũng quá đáng sợ rồi.
Trong chín đại Nguyên giới, tất cả sự tồn tại trong kim tự tháp đều dễ dàng bị Tu Thần điểm hóa thành giống khác, thực lực này rốt cuộc đã mạnh đến mức nào?
Hơn nữa điều chủ yếu nhất là, đừng nói là Bạch Vũ không cảm nhận được, mà ngay cả Sở Nguyệt ở bên cạnh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi sử dụng thuật pháp thần thông thì chắc chắn sẽ khiến linh khí của thiên địa rung chuyển, sản sinh là thần nguyên chi lực, nhưng từ lúc nàng bái Tu Thần làm sư phụ đến giờ, chưa từng cảm nhận được những thứ đó từ người hắn.
Giống như thuật pháp thần thông của hắn không giống với con đường của họ, hoàn toàn không nhận biết được.
Tu Thần mỉm cười nói:
"Không thể giả được."
Sở Nguyệt vừa cẩn thận ngắm nghía Bạch Vũ trong tay, cảm giác tăng cao, loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi rủa của Bạch Vũ.
"Lúc trước từng nghe đại sư tỷ nói, thầy để nó lại sau nàu sẽ có tác dụng khác. Quả nhiên thầy định sắp xếp nó trở thành người mở đường tích điểm sao?" Sở Nguyệt tò mò hỏi.
Tu Thần gật đầu đáp: "Rất nhiều việc không thể nói rõ được, chỉ có thể tự mình cảm nhận. Mỗi người đều có con đường vận mệnh của riêng mình, chỉ cần đi ngược với con đường của vi sư, thì đều nhận được mảnh vỡ của phép tắc tích điểm, còn người có con đường vận mệnh bị buộc cùng một chỗ với vi sư lại được bỏ qua."
Sở Nguyệt như ngộ ra, nói:
"Đây chính là lý do vì sao người của miếu Thiên Thần không nhận được mảnh vỡ của phép tắc tích điểm đúng không? Bởi vì chúng con và thầy đi cùng một con đường, nên đã bị mảnh vỡ phép tắc tích điểm bỏ qua."
Giờ phút này, thân phận của Tu Thần lại càng thêm cao quý trong lòng Sở Nguyệt.
Suy nghĩ tỉ mỉ thì thấy thầy của nàng từ trước tới nay đều bách chiến bách thắng, khinh trời khinh đất, khinh không khí, ai cũng dám coi khinh, nhưng lại chưa từng thất bại. Sự tồn tại hùng mạnh như vậy, hẳn là cũng không khác lắm so với sự tồn tại ở cấp bậc Thiên Nguyên Tử và tích điểm ổn định, tất nhiên là sẽ bị ý chí tích điểm bò qua.
Như vậy thì việc này có thể nghĩ thông được.
"Vậy bây giờ làm gì với nó đây? Giết nó luôn sao?" Sở Nguyệt hỏi.
"Luyện hóa nó, lấy mảnh vỡ phép tắc tích điểm trong người nó ra. Sau đó ngươi chiếm đoạt toàn bộ, đột phá trở thành chúa tể mới." Tu Thần nói.
Đôi mắt Sở Nguyệt lóe lên vẻ kích động, ánh mắt nhìn Bạch Vũ ngày càng trở nên hưng phấn và nóng cháy.
"Được rồi, ngươi cứ tự mình từ từ luyện hóa đi. Vi sư còn có việc khác phải đi xử lý." Tu Thần đứng dậy nói.
Hiện giờ hắn vẫn không thể trực tiếp tạo ra chúa tể, còn cần dựa vào các mảnh vỡ của phép tắc tích điểm. Trong ba đại Nguyên giới của hắn đã xuất hiện khá nhiều chúa tể, Kinh Như Tuyết và Thượng Cung Cẩn cũng đang chiêu mộ hoặc trấn áp bọn họ.
Không quy thuận thì trực tiếp giết đi để cướp các mảnh vỡ, sau đó giao cho những người khác trong miếu Thiên Thần.
"Vâng thưa thầy!" Sở Nguyệt vội vàng đáp một tiếng, cúi người chào Tu Thần.
Tu Thần mỉm cười, một khắc sau liền biến mất.
Sau khi Tu Thần rời đi, Sở Nguyệt nhìn Bạch Vũ trong tay mình, cười lạnh một tiếng nói: "Đường là tự mình chọn, không phải sao?"
Bạch Vũ vẫn đang ra sức giãy dụa và chửi bới.
"Hối hận?" Sở Nguyệt cười lạnh hỏi.
Tiếng hỏi của nàng chẳng khác nào sấm sét đánh bên tai Bạch Vũ, khiến cho lục phủ ngũ tạng có nó như nát ra, cả người không ngừng run rẩy.
"Ngươi thả ta ra! Ta có thể chủ động giao mảnh vỡ cho ngươi!" Giọng nói của Bạch Vũ từ giận dữ chuyển sang cầu xin.
Sở Nguyệt nói: "Vì sao ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi ra? Với thái độ và lời nói vừa rồi của ngươi với thầy, chết một nghìn lần cũng không quá đáng đâu!"
"Ta có thể dùng một bí mật để trao đổi! Liên quan đến chín đại Nguyên giới! Cũng liên quan đến bí mật của Tu Thần!" Bạch Vũ vội vàng nói.
Sở Nguyệt nghe nó nói vậy, khẽ cau màu.
Bất cứ chuyện gì nàng cũng có thể không quan tâm, nhưng chỉ cần liên quan đến Tu Thần là nàng không thể bỏ qua được.
"Bí mật gì?" Sở Nguyệt hỏi.
Bạch Vũ thấy đã thu hút được sự chú ý của nàng, vội vàng nói: "Ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết! Tin ta đi, bí mật mà ta sắp nói chắc chắn là vô cùng quan trọng đối với Tu Thần, liên quan trực tiếp đến tương lai của hắn!"
"Nếu ngươi giết ta, bí mật này vĩnh viễn không được tiết lộ. Đến lúc đó Tu Thần sẽ phải chết là cái chắc!"
"Ngươi muốn biết thì hãy thả ta ra, ta sẽ lập tức nói cho ngươi biết!"
Bạch Vũ thấy Sở Nguyệt có vẻ hơi dao động và chần chừ, lại vội vàng thêm mắm dặm muối, trong lòng dấy lên tia hi vọng.
Chỉ cần lừa cho Sở Nguyệt thả mình chạy thoát, thì chắc chắn là nó còn cơ hội!
Bây giờ nó cảm thấy may mắn vì Tu Thần chẳng thèm tự tay xử lý mình, nhưng điều đó cũng khiến trong lòng nó càng thêm oán hận.
Năm đó Tu Thần hoàn toàn phớt lờ nó, hiện giờ vẫn như vậy, nó đã thề sau lần chạy trốn này nhất định phải bắt Tu Thần trả một cái giá thật đắt!
Sở Nguyệt nhìn chằm chằm Bạch Vũ đang nắm chặt hai chân trước, khóe miệng bỗng nhếch lên.
"Thầy ta không hề sợ bất cứ âm mưu hay bí mật gì."
Nói xong, thần nguyên chi lực trên người Sở Nguyệt điên cuồng tuôn ra, nháy mắt bao vây lấy Bạch Vũ.