Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 682: Tu Thần ta thành danh dựa vào kỹ năng gì

Chương 682: Tu Thần ta thành danh dựa vào kỹ năng gì




Thượng Cung Cẩn nghe thấy tiếng phàn nàn của Thiên Nguyên Tử, sửng sôt nhìn về phí Tu Thần, rồi nở nụ cười khổ.

Thân phận của nàng rất khó xử. Thiên Nguyên Tử là sư phụ của Tu Thần, mà nàng lại là đồ đệ của hắn, nhưng Thiên Nguyên Tử lại là đại bá ruột của nàng. Nếu tình từ Thiên Nguyên Tử thì Thượng Cung Cẩn và Tu Thần cùng vai vế, nhưng tính từ phía Tu Thần thì Thiên Nguyên Tử lại là sư công của nàng.

Vai vế này thật là loạn!

Đám người Lâm Trường Dạ đương nhiên cũng nghe hiểu câu phàn nàn của Thiên Nguyên Tử, giờ rốt cuộc mới biết ai là Tu Thần thật.

Mà ánh mắt của hai người Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai nhìn Tu Thần đều hiện lên vẻ kích động.

Rốt cuộc họ cũng được nhìn thấy thần tượng mà mình luôn hướng về! Nhất thời hai người không biết phải làm gì, hoàn toàn không nhận ra trên người mình vẫn còn đầy vết thương.

Thượng Cung Cẩn đi tới trước mặt Tu Thần, khẽ gọi một tiếng, sắc mặt hơi hổ thẹn.

"Đồ đệ đã phụ công bồi dưỡng của thầy, không thể canh giữ được Trường Hà giới." Thượng Cung Cẩn thấp giọng nhận lỗi.

Tu Thần bật cười: "Như vậy là tốt lắm rồi, đổi là đại sư tỷ ngươi cũng không thể làm được đâu."

Thượng Cung Cẩn quả thực đã làm rất tốt, không nói đến mấy người Lâm Trường Dạ, chỉ riêng thực lực của yêu nhân áo đỏ kia đã vượt xa các nàng rất nhiều, nếu là Kinh Như Tuyết thì kết quả cũng là không đánh lại.

Thượng Cung Cẩn vẫn rầu rĩ, nàng cảm thấy Tu Thần chỉ đang an ủi mình mà thôi.

So với Kinh Như Tuyết, nàng tự biết bản thân không bằng.

"Được rồi, đừng trưng vẻ ủ dột đó ra nữa. Không giới thiệu người mới cho vi sư à?" Tu Thần nói.

Thượng Cung Cẩn lấy lại tinh thần, vội vàng quay sang vẫy hai người Trương Tử Sở vẫn dè dặt không dám nói câu nào ở đằng sau.

Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai liếc mắt nhìn nhau, run rẩy đi tới.

"Bái kiến... bái kiến Tu Thần đại nhân." Hai người quỳ xuống, giọng nói hết sức kích động.

"Đứng lên đi, chúng ta không thịnh thành việc quỳ lạy." Tu Thần bật cười nói.

"Đa tạ đại nhân."

Hai người thân thể liền vội vàng đứng lên, gương mặt vốn tái nhợt vì bị thương, hiện giờ lại đỏ bừng lên vì kích động, cơ thể run rẩy không khống chế được.

Đối với việc người ta có thực sự tôn sùng và trung thành hay không, Tu Thần chỉ cần liếc mắt là nhận ra.

Hai người Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai đích thực là vô cùng sùng bái mình, điều này khiến Tu Thần vô cùng kinh ngạc.

Với tiếng xấu của Tu Thần ở trong chín đại Nguyên giới mà vẫn còn loại fan não tàn này sao? Đây là chuyện lạ lần đầu tiên hắn được chứng kiến.

"Ta đã cứu người ra rồi, việc còn lại tự ngươi giải quyết đi. Đừng bảo vẫn muốn lão phu tiếp tục động tay động chân đấy nhé!" Thiên Nguyên Tử giận dữ nói.

Tu Thần biết mình có thể giải quyết trong nháy mắt, nhưng cứ ép lão phải ra tay, nói không giận thì không có khả năng.

Thằng nhãi con này thấy mình nhàn hạ thì không chịu được đây mà!

Nghe Thiên Nguyên Tử nói, Tu Thần buồn cười, gật đầu nói: "Đương nhiên! Làm sao dám phiền sư phụ thêm nữa!"

Thiên Nguyên Tử lườm hắn một cái, đứng sang bên cạnh, lão không muốn nói chuyện tiếp với Tu Thần nữa.

Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai cũng lặng lẽ liếc nhìn Thiên Nguyên Tử một cái. Họ rất tò mò về thân phận của Thiên Nguyên Tử, trong chín đại Nguyên giới chỉ đồn đại về Tu Thần, chứ chưa từng nghe thấy tên Thiên Nguyên Tử.

Dù sao danh tiếng của Thiên Nguyên Tử chỉ nằm trong những cường giả ở tầng đỉnh của kim tự tháp, những người ở tầng chót như họ không biết là phải.

Tu Thần nhìn ba người Lâm Trường Dạ đang tái mét mặt đứng cách đó không xa, mỉm cười nói: "Các ngươi định cùng tiến lên, hay là từng người lên một?"

Lâm Trường Dạ run lên, mặt mũi vô cùng dữ tợn, lạnh giọng quát: "Tu Thần, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ngươi làm gì được ta."

Nói xong, Lâm Trường Dạ cảm nhận bốn phía. Yêu nhân áo đỏ chỉ bị Thiên Nguyên Tử đẩy ra xa mà thôi, không bị thương. Hiện giờ hắn đang đợi yêu nhân áo đỏ trở về, sau đó liên thủ lại đối phó với Tu Thần.

Bảo hắn dẫn theo hai thuộc hạ đối đầu với Tu Thần thì hắn chưa có đủ dũng khí ấy. Huống hồ bên cạnh Tu Thần còn có một Thiên Nguyên Tử khó lường.

"Ngươi nói đúng lắm." Tu Thần gật đầu: "Ta quả thực rất lợi hại."

Tu Thần xác nhận lời Lâm Trường Dạ nói, khiến Thiên Nguyên Tử đứng bên cạnh không khỏi siết chặt nắm đấm.

Lâm Trường Dạ cũng ngây người, hắn không ngờ Tu Thần lại có thể huênh hoang thừa nhận đến mức ấy, một chút khiêm tốn bình thường cũng không có.

"Tu Thần, ngươi dám đánh cược với ta không?" Lâm Trường Dạ lạnh giọng hỏi.

Tu Thần nhếch miệng cười: "Không."

Đám người Lâm Trường Dạ: "..."

Mấy người Thiên Nguyên Tử: "..."

Lâm Trường Dạ thiếu chút nữa tức hộc máu, trả lời như thế thì không thể nào trò chuyện tiếp được!

"Ngươi! Ngươi! Tu Thần! Uổng cho ngươi làm cường giả một phương, hiện giờ lại chẳng cần thể diện đến thế? Đối phó với đám hậu bối chúng ta, ngay cả một ván cược cũng không dám chơi? Những lời đồn thổi trong chín đại Nguyên giới không thể tin được. Tu Thần ngươi chính là một tên nhát gan!" Lâm Trường Dạ lớn tiếng quát.

Tu Thần khẽ cười một tiếng, nói:

"Ngươi thử hỏi các chúa tể nguyên sinh của chín đại Nguyên giới xem, Tu Thần ta thành danh dựa vào kỹ năng gì."

"Là gì?" Lâm Trường Dạ hết nhìn Tu Thần lại nhìn sang Thiên Nguyên Tử.

Thiên Nguyên Tử tỉnh bơ đáp: "Mặt dày."

"Nghe thấy chưa?" Tu Thần nhếch miệng cười.

Lâm Trường Dạ: "..."

Quả thực là không còn cách nào nói chuyện, Lâm Trường Dạ đột nhiên cảm thấy mình cạn lời, những lời hung dữ cũng không nói ra được.

Đối diện với một kẻ không đi theo lẽ thường như Tu Thần, dù có nhiều mưu ma chước quỷ hơn nữa cũng bị chặn họng không nói được gì.

Thấy vẻ mặt đỏ bừng uất nghẹn của Lâm Trường Dạ, Tu Thần bật cười ha hả nói.

"Được rồi, tiểu nhân vật thì nên có giác ngộ của tiểu nhân vật, đừng quá đề cao bản thân. Lần này bản tọa xuất hiện không phải là vì ngươi tới. Huyết Thần Tử, còn không ra mặt đi? Chẳng lẽ định đợi bản tọa lôi ngươi ra?"

Mọi người đều sửng sốt nhìn xung quanh.

"Ha ha, được đấy, không ngờ ngươi biết tên ta."

Tiếng cười nham hiểm của yêu nhân áo đỏ lại vang lên, sau đó trước mặt đám người Lâm Trường Dạ xuất hiện một khe hở đỏ rực như máu, bóng dáng y chậm rãi từ trong đó hiện ra.

Thiên Nguyên Tử nhìn đối phương, đôi mày cau lại.

Lão cảm thấy khí tức của đối phương khá quen thuộc, nhưng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Người này có gì đó rất quái dị, đây cũng là lý do vì sao lão lại xuất hiện cùng Tu Thần, muốn xem xem người này rốt cuộc là ai.

"Thiên Nguyên Tử, không ngờ nhiều năm không gặp, ngươi lại luyện được hóa thân có thần hôn viên mãn." Huyết Thần Tử nhìn Thiên Nguyên Tử, nói bằng giọng trêu chọc.

Thiên Nguyên Tử nheo mắt lại, sát ý lập tức tăng vọt, tỏa ra khắp không gian khiến tất cả mọi người đều phải sợ run, hít thở cũng khó khăn.

Lâm Trường Dạ chợt kinh hãi.

Không ngờ khí tức của Thiên Nguyên Tử lại khủng khiếp như thế, thực lực này chẳng phải là hoàn toàn áp đảo bọn họ sao? Rốt cuộc người này là ai? Vì sao Huyết Thần Tử lại nói lão có thể tu luyện hóa thân có thần hồn viên mãn?

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Lâm Trường Dạ, nhưng không dám mở miệng hỏi.

Hiện giờ có Huyết Thần Tử đứng chắn trước hắn và Tu Thần là điều mà hắn mừng nhất, nếu không cần phải là người ra tay đầu tiên thì đó là việc tốt nhất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch