Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 72: Đỉnh núi Thiên Tử, ta và thầy chờ các ngươi nơi ở nơi đó!

Chương 72: Đỉnh núi Thiên Tử, ta và thầy chờ các ngươi nơi ở nơi đó!

"Ầm!"

Tiger lại giáng xuống một chưởng cực mạnh.

Cơn lốc nổi lên thậm chí trực tiếp thổi tung một ngọn núi nhỏ.

Mà bảy, tám cường giả Thần Thông cảnh đều hộc máu, bay ngược ra sau, ngay cả pháp tướng cũng vỡ nát.

Không đánh được!

Là hoàn toàn không đánh lại được!

Một lực phá vạn pháp chính là phương thức chiến đấu hiện tại của Tiger.

Sự chênh lệch thực lực thật sự quá lớn, ưu thế nhiều hơn về nhân số cũng không cách nào bù lại được.

"Vẫn chưa tới nữa sao?" Ánh mắt Võ Ngôn Liệt vô cùng âm độc nhìn chằm chằm về phía Kinh Như Tuyết, thở phì phò hỏi.

Ông ta đang đợi!

Đợi những cao thủ Hóa Thần cảnh của tông phái khác chạy tới đây!

Chỉ cần cao thủ Hóa Thần cảnh tới, như vậy tất cả đều có thể kết thúc được rồi.

Giờ khắc này, ông ta cuối cùng cũng nhận thức được chỗ kinh khủng của yêu quái.

Ý tưởng muốn liên hợp vây khốn Hổ Yêu này lúc trước đúng thật là quá ngây thơ, chỉ có sau khi tiếp xúc qua, mới biết được nó nực cười và phi thực tế cỡ nào.

"Chắc là sắp tới rồi! Mọi người chống đỡ thêm một chút nữa! Đợi lão tổ của chúng ta tới đây, thì cũng chính là lúc chôn vùi Hổ Yêu và yêu nữ kia!" Tông chủ Huyền Minh tông nói trong hơi thở vô cùng hỗ loạn.

"Cứ dây dưa với nó đi! Nguyên khí yêu đan của Hổ Yêu này sắp tiêu hao hết rồi, thần thông bản mệnh của nó sẽ biến mất nhanh thôi!" Quách Bảo Khôn trầm giọng nói.

"Tiểu thư, tuy tu vi của đám người này không cao, nhưng hiện giờ đang đứng phân tán nhau như thế này, ta sợ ta đánh tới thì bọn chúng sẽ phân người tới ra tay với ngươi, mà hiện tại bọn chúng rõ ràng đang kéo dài thời gian đợi cứu viện, sợ là nếu cứ kéo dài thế này rất bất lợi cho chúng ta." Tiger nói với ngữ khí khá nặng nề.

Thần Thông cảnh dù sao cũng là Thần Thông cảnh, cũng không phải thật sự là rác rưởi.

Tiger không có cách nào giết hết bọn họ trong khoảng thời gian ngắn được.

Trừ phi nó đạt đến tu vi cấp bảy.

Đến được trình độ đó thì đã không còn là khoảng cách mà số lượng có thể bù lại được.

"Giết đi." Kinh Như Tuyết lạnh nhạt đáp.

Tiger nhìn về phía Kinh Như Tuyết.

"Cùng lắm thì tự sát trở về, nhưng mà trước khi tự sát, nhất định phải giết chết Võ Ngôn Liệt đã!" Kinh Như Tuyết nói tiếp.

Tiger hơi sửng sốt, rồi chợt cười to nói: "Ta ngược lại lại quên mất điều này, được! Vậy thì giết!"

Hổ gầm lên trời cao, khí thế làm chấn động cả vòm trời.

"Nghiệt súc!"

Đúng lúc này, đột nhiên phía chân trời truyền đến một tiếng tức giận.

Tiger và Kinh Như Tuyết liền biến sắc.

Chỉ thấy một một vòng trăng sáng từ xa xa bất ngờ tập kích tới, đi qua nơi nào, không gian nơi đó nứt toác ra từng khúc từng khúc.

"Cường giả Hóa Thần cảnh tới rồi!"

Tiger gầm nhẹ một tiếng, sau đó kim diễm toàn thân liền bay vút lên, nó tung một chưởng đánh tới phía vầng trăng sáng màu ngân bạch kia.

"Ầm ~!!"

Trời đất lắc lư, sông núi xung quanh bốc hơi hóa thành bụi phấn trong nháy mắt, mà cơ thể của Tiger cũng bất ngờ lùi mấy ngàn mét mới đứng vững được thân hình.

Lúc lùi lại, nó liền chộp lấy Kinh Như Tuyết trong bàn tay mình.

"Tới rồi! Tới rồi!"

Nét mặt của một cường giả Thần Thông cảnh vô cùng kích động.

Bọn họ vừa mới cảm nhận được Hổ Yêu muốn ra sức đập bọn họ một cái, đối mặt với yêu quái cấp sáu toàn lực đánh tới, đến lúc đó khẳng định sẽ có thương vong.

Nhưng mà vào lúc hết sức nghìn cân treo sợi tóc đó, thì cao thủ Hóa Thần cảnh lại tới.

"Đó là..."

Đột nhiên, con ngươi của tông chủ Huyền Minh Tông co rụt lại.

Lão tổ Huyền Minh tông, còn có lão tổ của mấy đại tông phái khác đang lăng không bay tới, ở giữa bọn họ, là một nam tử trẻ tuổi có một khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, mặc cẩm y lấp lánh ánh đen, đang đứng trên đỉnh đầu một con Tam Hắc Yêu cấp sáu, khoanh tay mà đến.

Giống như một người xuất chúng thời hoang cổ, khiến người ta không nhịn được mà muốn quỳ xuống khuất phục, thậm chí ngay cả dũng khí đối diện cũng không có.

"Tôn sứ Đế cảnh của Thương Nguyên thánh vực!" Võ Ngôn Liệt run giọng nói.

"Tôn sứ tới rồi! Tôn sứ đã tới rồi!" Quách Bảo Khôn cũng kích động không thôi.

Sinh thời có thể tận mắt nhìn thấy một vị cường giả Đế cảnh, đó chính là vinh quang không gì hơn được!

Tiger ở phía xa sắc mặt tái nhợt, thanh âm vô lực, cười khổ nói: "Tiểu thư, hôm nay sợ là không giết được Võ Ngôn Liệt đâu, có một cường giả Đế cảnh đã tới rồi đó."

Đôi mắt Kinh Như Tuyết lạnh như bằng nhìn về phía tôn sứ Đế cảnh Trương Hạo Dương của Thương Nguyên thánh vực, vẻ mặt không cam lòng.

Nhưng nàng lại không thể làm gì khác.

Cường giả Đế cảnh không phải là người mà nàng và Tiger có thể chống lại được.

"Đi!" Kinh Như Tuyết quyết đoán nói.

Đánh không được mà còn đánh, thì đó là ngu ngốc.

Tiger gật đầu, cầm theo Kinh Như Tuyết muốn chạy trốn.

Thế nhưng, phía bên phải nó đột nhiên xuất hiện một bàn tay to trống rỗng màu máu, trong nháy mắt che nó lại, sau đó lôi đi.

Trong nháy mắt nó đã bị kéo tới trước mặt Trương Hạo Dương rồi.

Mọi người nhìn thấy bản lĩnh thần thông như vậy, đều hâm mộ sùng bái không thôi.

Đây chính là cường giả Đế cảnh đó!

Còn chưa nhìn thấy gã ra tay, mà Hổ Yêu cấp sáu đã bị tóm lại rồi.

Hơn nữa, yêu kỵ của gã cũng là cấp sáu luôn.

So sánh như vậy, lại càng khiến trong lòng mọi người hâm mộ không ngớt.

"Thiên tư bậc chín? Không tồi." Trương Hạo Dương nhìn Kinh Như Tuyết, lạnh nhạt nói.

"Tôn sứ, yêu nữ này liên hợp với Hổ Yêu phá hoại khu vực tông môn nhân loại ta, giết hại vô số đệ tử môn nhân ta, ngài nhất định phải thay chúng ta làm chủ!" Võ Ngôn Liệt vội vàng mở miệng nói.

Ông ta lo lắng vị tôn sứ này nhìn trúng thiên phú của Kinh Như Tuyết, muốn thu nàng vào dưới trướng.

Trương Hạo Dương liếc mắt nhìn Võ Ngôn Liệt.

Chính là một cái liếc mặt này, Võ Ngôn Liệt lại cảm thấy trái tim mình dường như bị thứ gì đó đâm mạnh một cái, sắc mặt tức thì trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu đen.

"Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện." Trương Hạo Dương nhàn nhạt nói.

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân biết sai rồi." Võ Ngôn Liệt vội vàng xin lỗi rồi lùi lại.

Tuy trong lòng vô cùng tức giận cùng không cam lòng, nhưng loại cảm giác tuyệt vọng hoảng hốt vừa rồi, ông ta không muốn nếm thêm lần nào nữa.

"Nhập vào môn hạ ta, đảm bảo ngươi không chết." Trương Hạo Dương bảo.

Từ đầu tới cuối, gã hoàn toàn không liếc nhìn Tiger một chút nào.

Kinh Như Tuyết cũng bị bàn tay to giam cầm, liền cười nhạo một tiếng, đáp: "Ngươi không có tư cách nhận ta làm đồ đệ."

Trương Hạo Dương nghiêng đầu cười, nói: "Ngươi có sư phụ rồi à? Nói cho bản tọa biết hắn đang ở đâu, bản tọa sẽ đi giết hắn."

"Ha ha ha! Giết đại nhân nhà ta ư? Sợ là ngươi không biết chữ chết viết như thế nào rồi!" Tiger cười lớn, lên tiếng.

"Ồn ào." Trương Hạo Dương liếc mắt nhìn.

"A..."

Cơ thể vài trăm mét của Tiger trực tiếp bị bàn tay khổng lồ kéo đến mức chia năm xẻ bảy, nhưng vẫn chưa chết.

"Tiger!" Kinh Như Tuyết nhìn thảm trạng của Tiger, sắc mặt lập tức giận dữ.

"Không..... không sao.... tiểu thư.... chút đau đớn này so với nỗi đau mà ta giết ngươi.... còn kém nhiều lắm.... ha... ha ha...." Hơi thở của Tiger yếu ớt, nói.

Sắc mặt Kinh Như Tuyết dịu đi một chút, liền đáp: "Không nhịn được, thì tự sát đi."

"Hiểu.... hiểu rồi...."

"Tự sát! Ha ha! Cô bé! Ở trước mặt tôn sứ đại nhân, các ngươi ngay cả quyền tự sát cũng không có đâu!" Lão tổ Huyền Minh tông mặt đầy giễu cợt, cười lớn nói.

Trương Hạo Dương hơi nghiêng đầu, sắc mặt lão tổ kia lập tức trắng bệch, cười cười vài tiếng, cũng không dám nói thêm một câu nào.

"Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là nhập vào môn hạ ta, hoặc là ta xóa nguyên thức của ngươi, tế luyện thành con rối, tuy con rối có hơi lãng phí thiên tư bậc chín, nhưng cũng tốt hơn là giết ngươi," Trương Hạo Dương lạnh nhạt lên tiếng.

Kinh Như Tuyết nở nụ cười, ánh mắt nhìn Trương Hạo Dương cực kỳ trêu tức.

"Đế cảnh rất lợi hại sao?"

Thân thể Tiger hơi run lên một chút.

Đây là lời thoại của đại nhân mà...

"Cho nên? Ngươi có thể làm được gì? Ai có thể tới đây cứu ngươi? Sư phụ của ngươi chắc? "Trương Hạo Dương có chút buồn cười hỏi.

Kinh Như Tuyết nhìn thoáng qua Võ Ngôn Liệt lúc này dang dùng ánh mắt oán độc đến tận xương trừng mắt nhìn mình, sau đó lại nhìn về phía Trương Hạo Dương mà đáp:

"Sơn mạch Thiên Loan, đỉnh núi Thiên Tử, ta và thầy của ta chờ các ngươi ở nơi đó, ngươi tới vì đan linh tiên thiên chứ gì? Đan linh đó bị thầy của ta cầm mất rồi, ngươi tới lấy đi, tất cả các ngươi đều tới cả đi! Đặc biệt là Võ Ngôn Liệt ngươi, muốn báo thù cho con trai không? Cùng nhau tới đó cả đi!"

Đan linh tiên thiên?

Nghe được bốn chữ này, ánh mắt Trương Hạo Dương rốt cuộc thay đổi.

Mà vẻ mặt của mọi người bên cạnh cũng khiếp sợ cùng kinh ngạc không gì sánh bằng, thậm chí còn nhiều thêm một tia tham lam.

"Cho nên, sư phụ ngươi đã lấy đan linh tiên thiên từ trong tay hóa thân của tôn chủ?" Trương Hạo Dương lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên, hãy nhớ cho kỹ địa điểm, chúng ta sẽ ở nơi đó đợi ngươi." Kinh Như Tuyết cười lạnh đáp.

Khóe miệng Trương Hạo Dương nổi lên một ý cười tàn nhẫn, nói: "Các ngươi? Chờ ta? Hiện tại ngươi có thể chạy được sao? Ngay cả tự sát cũng không thể."

"Ha ha, thật sao? Tiger, đi thôi." Kinh Như Tuyết cười nghiền ngẫm.

"Được...."

Hai người lập tức đồng thời mở Tuyệt Mệnh phú ra.

Sắc mặt Trương Hạo Dương chợt biến, muốn giam cầm thần nguyên của bọn họ, nhưng thời gian đã muộn rồi.

Chỉ thấy thân hình của Kinh Như Tuyết và Tiger đang dần hóa thành tro, rồi biến mất trước mặt mọi người.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch