Chương 76: Thần nguyên mất đi, thần cũng không cứu lại được!
Muốn giết toàn bộ chúng ta?
Đám cường giả của Quảng Nguyên vực đều hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía Trương Hạo Dương.
Gã mới là lão đại, hơn nữa bọn họ đều là đi theo gã mà tới, là do đối phương liều lĩnh muốn tới, bọn họ không có lựa chọn khác.
Có một vị cường giả Đế cảnh ở bên phe mình dù sao cũng cảm giác yên tâm hơn. Hơn nữa, tu vi của người bên phe đối diện cũng không cao.
"Lời của nó có thể đại diện cho ý của ngươi?" Trương Hạo Dương chỉ chỉ Tiger, hỏi Tu Thần.
"Ngươi lầm rồi, là nó nói ra ý của bản tôn." Tu Thần mỉm cười nói.
Kiêu ngạo thật.
Chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ lại lộ ra khí thế vô cùng tự tin kiêu ngạo.
Cho dù thực sự là người phàm thì cũng phải kính ngươi một câu anh hùng!
Trong lòng đám cường giả Quảng Nguyên vực đều thầm nhớ lại cảm giác khi bọn họ đối mặt với Trương Hạo Dương, giống như đi trên vách núi dựng đứng, chỉ không cẩn thận một chút sẽ tan xương nát thịt.
Mà Tu Thần từ đầu tới cuối vẫn luôn trấn định bình tĩnh như vậy, giống như uy áp đến từ cường giả đối với hắn mà nói không hề tồn tại.
Nếu nói người này không có chút bản lĩnh gì thì ngươi thật sự tin sao?
"Ngươi thật sự muốn là địch với Thương Nguyên thánh vực chúng ta? Có từng nghĩ tới hậu quả chưa? Ngươi không đắc tội nổi với Thương Nguyên thánh vực ta đâu." Trương Hạo Dương lạnh giọng quát.
Tu Thần không để ý đến đống câu hỏi của Trương Hạo Dương... Hắn nhìn về phía Kinh Như Tuyết đứng cạnh mình hỏi: "Đều ở nơi này sao? Hắn chính là Võ Ngôn Liệt phải không?"
Ánh mắt Kinh Như Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm Võ Ngôn Liệt.
Nghe thấy Tu Thần gọi tên mình, sắc mặt Võ Ngôn Liệt tái đi, hoảng sợ tới mức thân thể rét run.
"Đúng vậy thầy, đều ở đây cả." Kinh Như Tuyết thu hồi ánh mắt, gật đầu với Tu Thần.
"Vậy được, tên Võ Ngôn Liệt kia để ngươi xử lý, những người khác ta giết hết đấy." Tu Thần nói.
Lảm nhảm nhiều như vậy cũng chả có ý nghĩa gì.
Từ ánh mắt và biểu cảm vừa rồi của đám người này cũng có thể thấy được, Tu Thần đã ra vẻ phong cách tới cực hạn rồi, có làm màu thêm nữa cũng ko được gì.
Lời này của Tu Thần khiến cho Trương Hạo Dương tức tới nở nụ cười, hàn khí toàn thân gã bắt đầu khởi động khiến gã giống như một Băng thần. Gã chậm rãi đưa tay phải ra, nắm chặt trong không khí.
Một thanh trường kiếm hàn băng màu xanh da trời xuất hiện trong tay gã.
Toàn thân trường kiếm hàn băng này đều tản ra hàn ý vô hạn, làm cho nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống tới một cảnh giới đáng sợ. Cho dù là cường giả Hóa Thần cảnh cũng cảm thấy linh hồn mình đang rét run, thân thể thì lạnh cứng không nhúc nhích được.
"Cường giả Thánh Tôn cảnh không có khả năng làm người chết sống lại, từ xưa tới nay vốn luôn như vậy!"
Trương Hạo Dương gằn từng tiếng chậm rãi nói.
Bầu trời bỗng nhiên có mây đen kéo tới cuồn cuộn, cuồng phong thổi quét khắp nơi, một cơn gió xoáy rét lạnh xuất hiện chung quanh, phát ra tiếng rít chói tai.
"Cho nên giải thích duy nhất chính là, đây là một ảo cảnh!"
"Ta thừa nhận, có thể tạo ra một ảo cảnh chân thật như thế này, làm cho ngay cả bản tọa cũng không nhìn ra sơ hở nào, ngươi thực sự có chút thủ đoạn!"
"Nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên huyễn tạo ra hai người đã chết kia để đe dọa bản tọa. Tôn chủ Thương Nguyên thánh vực ta chính là cường giả Thánh Tôn cảnh tầng chín viên mãn, mà bản tọa chính là đại đệ tử đầu tiên dưới trướng tôn chủ. Cường giả Thánh Tôn cảnh có năng lực gì, ta còn biết rõ ràng hơn ngươi!"
"Bọn họ mất đi thần nguyên ngay trước mặt ta, cho dù là thần cũng không cứu lại được!"
Những lời này làm cho những cường giả Quảng Nguyên vực phía sau ngây người, rồi lại cẩn thận nghĩ lại, sau đó kích động tới suýt chút nữa vỗ đùi.
Giải thích này thật sự là quá hợp lý! Thật là khiến người ta an lòng!
Chiêu thức có thể làm người mất đi thần nguyên sống lại thật sự quá khoa trương!
"Ha ha ha! Đúng đúng đúng, tôn sứ nói rất đúng! Đây chắc chắn là Huyễn trận!" Võ Ngôn Liệt ngửa mặt lên trời cười to nói.
Vừa rồi hắn thật sự rất sợ hãi, hắn sợ hãi là vì hắn và Kinh Như Tuyết là kẻ thù không chết không ngừng.
Hắn diệt cả nhà Kinh Như Tuyết, mà Kinh Như Tuyết lại phá hủy Võ Thần tông, giết con hắn, mối hận này đã không thể giải được.
"Tôn sứ đại nhân hãy nhanh chóng phá hủy Huyễn trận này đi! Bản thân ta thật muốn xem thử xem, nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái nào!" Bạch Ngọc Vinh hưng phấn nói.
Ánh mắt Kinh Như Tuyết và Tiger lúc này tràn đầy vẻ khinh bỉ, trêu tức.
"Ngươi không phải là người đầu tiên nói như vậy. Cái tên đầu tiên tự cho là đúng giống ngươi là một con Huyết Sát Cốt Ma cấp bảy." Kinh Như Tuyết cười khinh bỉ.
Trương Hạo Dương chậm rãi giơ tay trường kiếm hàn băng trong tay lên, không gian chung quanh thân kiếm vặn vẹo rít gào, sát ý xen lẫn với hàn ý lạnh băng như muốn cắn nuốt linh hồn hội tụ lại, kiếm khí giống như rồng ra khỏi nước, lao về phía Kinh Như Tuyết.
"Xèo..."
Kiếm khí kia trong nháy mắt hóa thành sương trắng, tan biến trước mặt Kinh Như Tuyết.
"Đó, còn nói không phải huyễn cảnh? Không có bất kỳ dao động linh khí hay chân nguyên nào mà vẫn có thể ngăn cản kiếm khí phệ hồn của bản tọa? Không thể không nói, bản tọa cảm thấy vô cùng hứng thú với huyễn trận này của ngươi. Chỉ cần ngươi dạy cho ta, ta sẽ tha chết cho ngươi." Trương Hạo Dương cười lạnh nói.
Một tay Tu Thần chống cằm, giọng điệu lười nhác hỏi: "Tưởng tượng đủ chưa?"
"Cái gì?" Trương Hạo Dương nhíu mày.
"Ảo cảnh đúng không?"
Tu Thần vừa mới dứt lời, thân thể đã biến mất khỏi ghế ngồi, ngay sau đó trực tiếp xuất hiện trước mặt Trương Hạo Dương.
"Hít...."
Trương Hạo Dương hoàn toàn không kịp phản ứng, theo bản năng hít ngược một hơi sâu, sau đó muốn ra tay. Nhưng cổ của gã đã bị một bàn tay của Tu Thần bóp chặt, hàn ý khôn cùng tuôn về phía thân thể gã.
Mắt Trương Hạo Dương trợn tròn như muốn nứt ra, giờ phút này thân thể của gã lại không thể nhúc nhích được chút nào!
Đều là thật sao?
Điều này sao có thể!
"Bây giờ là cảm giác gì?" Tu Thần bóp chặt cổ Trương Hạo Dương, giơ gã lên cao, khóe miệng khẽ cong lên.
"A..!"
Sau đó, hắn trực tiếp kéo đứt cánh tay đang cầm trường kiếm hàn băng của Trương Hạo Dương.
Tiếng hét tê tâm liệt phế của Trương Hạo Dương lập tức vang lên.
"Thanh kiếm này không tồi, là đồ tốt." Tu Thần gật đầu, sau đó vo viên nó giống như một tờ giấy quăng xuống đất.
"A....!"
Lại thêm một tiếng hét thảm vang lên, cánh tay còn lại của Trương Hạo Dương cũng bị kéo xuống.
"Loại đau đớn này, có chân thật không? Có kích thích không? Tất cả tu vi của ngươi đều bị ta phong ấn rồi, hiện giờ ngươi chỉ là một thân thể phàm tục. Có phải là rất lâu rồi không cảm nhận được đau đớn khi cụt tay cụt chân của người phàm hay không?" Tu Thần tiếp tục nói.
Giờ phút này, tất cả cường giả Quảng Nguyên vực đều hóa đá, đứng ngây người tại chỗ. Trên trán ai nấy đều lấm tấm mồ hôi lạnh, sợ hãi khôn cùng bao phủ trong lòng, sợ tới mức miệng cũng không đóng lại được.
Tất cả... đều là thật sao?
Cường giả Đế cảnh - Trương Hạo Dương lại bị một bàn tay của hắn bóp chặt cổ, treo ngược lên mà đánh?
Không đúng, không phải treo ngược lên đánh! Mà là sắp bị tàn sát bừa bãi, phanh thây tàn nhẫn!
Đây cũng là ảo cảnh sao?
Nhưng vì sao bản thân lại sợ tới mức không thể nhúc nhích được? Thậm chí còn cảm giác sợ tới mức muốn tiểu ra quần?
"Ngươi... rốt cuộc ngươi đã làm gì với ta..."
Mặt Trương Hạo Dương vặn vẹo dữ tợn, nước mắt, nước mũi máu tươi đều chảy cả ra, toàn thân nhìn qua cực kỳ ghê tởm.
"Tra tấn ngươi, không nhìn ra sao? Tên ngốc." Tu Thần cười ha ha.
"A..!"
Một chân Trương Hạo Dương bị kéo rách, sau đó chân còn lại cũng bị xé đứt vứt xuống đất.
Võ Ngôn Liệt nhìn hình ảnh quen thuộc này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Con của hắn chính là bị Kinh Như Tuyết xé thành nhân côn như vậy mà chết!
Đồ điên!
Tất cả đều là đồ điên!
Một nhóm người này, ai cũng là người điên hết rồi!