Cả đời này Càn Phi Tử đều xuôi gió xuôi nước. Gã có thiên tư bậc chín, mười tuổi đã danh chấn Đại Hoang vực, được cường giả đệ nhất Đại Hoang - Liễu Bồ Đề thu làm đệ tử quan môn.
Từ đó trở về sau, gã một đường mạnh mẽ tiến lên, ba trăm năm đã vào Đế cảnh, trở thành cường giả Đế cảnh trẻ tuổi nhất từ trước tới nay ở Đại Hoang vực.
Sau khi gia nhập Cửu Thiên Thập Vực, gã chém chết chính sư phụ mình là Liễu Bồ Đề thì đổi tên tông môn thành Càn Nguyên tông như hiện giờ, thống lĩnh nửa vùng Đại Hoang vực.
Chỉ thiếu chút nữa!
Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, chờ gã đột phá tới Thánh Tôn cảnh là sẽ trở thành chúa tể của Đại Hoang vực.
Đến lúc đó Đại Hoang vực sẽ được đổi tên thành Đại Hoang thánh vực!
Ngay vừa rồi, thời điểm gã thấy Đan linh tiên thiên, thì lập tức cảm thấy ngay cả trời cao cũng đang phù hộ hắn! Ở thời điểm đột phá cuối cùng lại để cho hắn gặp được Đan linh tiên thiên!
Lúc này vấn đỉnh chí tôn là chuyện tuyệt đối chắc chắn!
Nhưng ai ngờ được, gã vừa xuống dưới đã bị người ta bóp chặt cổ nhấc lên?
Loại cảm xúc khiếp sợ xen lẫn tức giận hòa chung một chỗ, trong lúc nhất thời khiến đầu óc gã trở nên trống rỗng.
"Diệt cả nhà người ta, rất thích phải không?" Tu Thần hỏi.
Con mắt Càn Phi Tử bị tơ máu phủ kín, hoảng sợ nhìn Tu Thần.
"Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tu Thần khẽ híp mắt, lực tay bóp chặt cổ đối phương lại tăng thêm vài phần.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Càn Phi Tử trở nên vô cùng đau đớn, gã cảm thấy bản thân không hô hấp được, cổ thì như sắp bị chặt đứt.
Cường giả Đế cảnh tầng chín lại bị người ta bóp cổ đau tới mức không hô hấp được, chuyện này mà truyền ra ngoài sợ rằng chó cũng không tin.
"Ở trên cao đã lâu, hiện giờ thân thể bỗng nhiên đau đớn có phải rất khó chấp nhận hay không?" Tu Thần cười cười.
Sau đó hắn mang Càn Phi Tử tới trước mặt Phương Nhuế Nhuế, làm cho gã quỳ xuống.
"Báo thù thay cho phụ thân ngươi." Tu Thần nói.
Phương Nhuế Nhuế mang khuôn mặt đầy nước mắt, mê mang nhìn về phía Tu Thần.
Tuy rằng cô bé vẫn luôn nói bản thân phải tu luyện để trở nên cường đại rồi báo thù. Nhưng khi kẻ thù thực sự xuất hiện trước mặt mình, thì cô bé lại chợt không biết nên làm như thế nào, giống như hoảng sợ quá mức.
Dù sao cô bé chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.
"Thầy, Nhuế Nhuế còn nhỏ, để ta làm cho." Kinh Như Tuyết không đành lòng nói.
"Mối thù của nó, để tự tay nó báo." Tu Thần lạnh nhạt nói.
Thế giới này không hề biết đồng tình với kẻ yếu.
Một nhà Kinh Như Tuyết bị diệt như vậy, mà toàn bộ tông môn của Phương Nhuế Nhuế cũng như thế.
Nhỏ yếu sẽ bị đánh, sẽ bị diệt tộc, không có bất kỳ nhân tính nào đáng nhắc tới.
Tu Thần không hy vọng đồ đệ của mình nhân từ nương tay, cho dù trở thành ma đầu cũng không sao cả, chỉ cần ác độc!
Đối địch với đời, bị thiên hạ chinh phạt thì đã làm sao?
Tu Thần hắn bảo bọc được!
"Vô liêm sỉ! Đồ khốn nạn! Nên nhớ ta là cự phách một phương, tu vi là chuẩn Thánh Tôn cảnh! Các ngươi dám vũ nhục ta như thế! Ta muốn các ngươi chết! Các ngươi đều phải chết một cách đau đớn!"
Cảm giác phẫn nộ khôn cùng và nhục nhã tràn đầy nội tâm Càn Phi Tử, tướng mạo âm nhu của gã hiện giờ đã trở nên vô cùng dữ tợn vặn vẹo.
Cường giả Quảng Nguyên vực quỳ rạp trên mặt đất cách đó không xa nhìn tình cảnh này chỉ biết cười gượng thở dài.
Tu vi chuẩn Thánh Tôn cảnh đấy....
Đối với bọn họ mà nói, Đế cảnh đã là cao không thể chạm tới rồi, càng khỏi cần nói tới chuẩn Thánh Tôn cảnh, đó quả thực là một tồn tại giống như Thần.
Nhưng thế thì thế nào chứ?
Hiện tại gã còn thảm hơn cả bọn họ, ít nhất bọn họ là nằm, còn Càn Phi Tử là quỳ, cũng chỉ có thể phát tiết tức giận qua việc mắng chửi mà thôi.
Trong nhất thời, trong lòng bọn họ lại trở nên cân bằng, thậm chí còn cảm thấy một chút vinh hạnh?
Thần Thông cảnh và Đế cảnh cũng chả kém nhau nhiều! Dù sao cũng đều bị treo ngược lên mà đánh, ngay cả lực đánh trả cũng không có.
"Chuẩn Thánh Tôn cảnh thì rất trâu bò sao? Cho dù là Đấu Đế ở đây thì cũng phải nằm sấp." Tu Thần lạnh nhạt nói, rồi nhìn về phía Phương Nhuế Nhuế vẫn đang ngơ ngẩn không biết làm thế nào.
Hắn vươn tay, một khẩu súng lục xinh xắn đẹp đẽ màu hồng xuất hiện trong tay hắn.
"Nhuế Nhuế, cầm nó, nhắm vào đầu gã rồi bóp cò." Tu Thần đặt súng lục vào tay Phương Nhuế Nhuế.
Phương Nhuế Nhuế nhìn súng trong tay, lại ngơ ngác nhìn Tu Thần một chút, rồi nhìn Kinh Như Tuyết một chút.
"Thầy, như thế có quá máu me hay không..." Kinh Như Tuyết lo lắng hỏi.
Nàng sợ Phương Nhuế Nhuế sẽ lưu lại bóng ma trong lòng, không có lợi cho sự trưởng thành sau này.
"Cha của con bé chết trước mặt nó, thi thể cũng không còn, chuyện đó còn máu me hơn thế này nhiều." Tu Thần nói.
Ánh mắt Kinh Như Tuyết lộ ra một chút đồng tình và đau thương.
Ít nhất cha và người thân của nàng còn để lại thi thể, mà phụ thân Phương Nhuế Nhuế thật sự là chết tới thi cốt không còn.
"Làm đệ tử của Miếu Thiên Thần ta, vi sư không cần các ngươi phải chính nghĩa ngay thẳng, hiệp nghĩa thiên hạ, cũng không cầu các ngươi đi cứu vớt muôn dân, nhưng nhất định phải có thù tất báo! Phạm ta một chút, trả lại gấp vạn lần! Cho dù đối phương là thiên vương lão tử cũng phải giết. Giết không được, vi sư giúp các ngươi giết!"
Lời này của Tu Thần làm cho Tiger và Kinh Như Tuyết vô cùng rung động, thậm chí còn cảm giác thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Kinh Như Tuyết nàng có tài đức gì, lại có thể có được một người thầy như vậy bồi dưỡng!
"Nhuế Nhuế, thầy nói đúng đó, đệ tử Miếu Thiên Thần chúng ta, có thù nhất định phải báo. Đây là quá trình muội nhất định phải trải qua trong cuộc đời mình, cầm nó, nhấn vào chỗ này." Kinh Như Tuyết đặt ngón tay mập mạp toàn thịt của Phương Nhuế Nhuế lên cò súng.
Trong mắt Phương Nhuế Nhuế ngập nước, sau đó nhìn về phía Càn Phi Tử đang mang ánh mắt oán độc dữ tợn quỳ trên mặt đất.
"Thầy, sư tỷ, Nhuế Nhuế đã biết!"
Phương Nhuế Nhuế hít một hơi thật sâu, nhắm súng lục vào ngay đầu Càn Phi Tử.
"Nực cười! Quá nực cười! Một đống sắt vụn mà muốn giết chết bản tọa? Thân thể bản tọa cho dù là Hóa Thần cảnh cũng không thể gây ra chút thương tổn nào! Các ngươi lại muốn dùng đống sắt vụn không có chút linh khí này đánh chết ta? Ha ha ha! Một đám ngu xuẩn!" Càn Phi Tử điên cuồng cười mắng.
Tiger mang ánh mắt đồng tình nhìn động tác giãy dụa trước khi chết của Càn Phi Tử nói: "Cái đống sắt vụn này vừa rồi đã giết một cường giả Đế cảnh đấy. Kia kìa, cái thi thể không có đầu không có tứ chi bên kia kìa."
Con ngươi Càn Phi Tử co rụt lại, quay đầu nhìn sang, khi thấy thi thể Trương Hạo Dương trong lòng gã trầm xuống.
"Tùy tiện lấy ra một cỗ thi thể mà muốn lừa gạt bản..."
"Đùng!"
Lời gã còn chưa nói hết, Phương Nhuế Nhuế đã bóp cò.
Ánh mắt phủ kín tơ máu của Càn Phi Tử trừng lớn như muốn rớt khỏi hốc mắt, trong đó tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Huyệt Thái Dương của gã bị bắn nổ ra một lỗ to cỡ nắm tay, máu tươi chảy vào mắt gã, khiến tầm nhìn của gã trong khoảnh khắc chỉ còn màu đỏ sậm, sau đó thân thể ngã thật mạnh xuống đất, không còn tiếng động.
Tay cầm súng của Phương Nhuế Nhuế có chút run run, hô hấp có chút dồn dập, sau đó cô bé đánh rơi súng lục trong tay, quay đầu ôm lấy đùi Tu Thần.
"Thầy... Thầy... Ta báo thù cho phụ thân rồi... Nhuế Nhuế có thể làm được! Có thể làm được!"
Tiếng khóc như muốn xé ruột xé gan của cô bé khiến cho lòng người nghe vô cùng khó chịu.
Kinh Như Tuyết đứng cạnh đỏ mắt, đưa tay lên lau đi nước mắt ở khóe mắt. Tiger cũng quay đầu qua một bên, không đành lòng nhìn cảnh tượng này.
Tu Thần vỗ nhẹ sau lưng Phương Nhuế Nhuế, giọng điệu ôn hòa nói: "Đúng, ngươi làm được rồi."
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, quần của vi sư đều là nước mũi của ngươi bôi lên rồi." Tu Thần cười nói.
Sau đó hắn nhìn về phía Kinh Như Tuyết nói: "Làm việc của ngươi đi. Tiger cũng xử lý hết những người còn lại, đừng làm ô uế nơi này."
"Dạ!"
Hai người đồng thời đáp lại.
Sau đó, Kinh Như Tuyết mang vẻ mặt không cảm xúc đi tới chỗ Võ Ngôn Liệt lúc này đã mất hết can đảm.
Mà Tiger thì lại cầm khẩu K98 lên đi về phía những người khác.