Chương 85: Ngươi không biết xấu hổ như vậy quả thực khiến cho người ta tức lộn ruột!
Phần Vũ và Cơ Viêm cười đến nỗi suýt chút nữa là chảy nước mắt.
Một tên phàm nhân, nghiêm trang nói với hai cường giả Đế cảnh rằng “thật ra ta chính là đại lão”.
Chuyện này chắc chỉ có kẻ ngu mới tin thôi nhỉ?
Cơ Viêm bỗng cảm thấy tiểu tử này cũng rất thú vị.
Ít nhất hắn còn dám nói ra như vậy.
Nếu như đổi lại là mình, đối mặt với một con hồ yêu như Phần Vũ, chắc chắn sẽ toàn thân run rẩy không dám nói một câu nào.
Suy cho cùng hắn cũng là người hầu của một nhân vật lớn! Có cảnh tượng hoành tráng nào mà chưa từng gặp qua, thế nên khi nhìn thấy yêu quái cấp bảy và cường giả Đế cảnh, hắn mới dám mặt không đỏ khí không suyễn mạnh miệng như vậy.
"Tiểu đệ đệ, được rồi, đừng chọc chúng ta cười nữa. Thật sự tỷ tỷ không hề có ác ý, chỉ muốn biết chủ nhân của ngươi là ai thôi? Vị đó có lợi hại hay không, từ đâu tới? Tu luyện đến cảnh giới nào rồi? Có âm mưu gì với nội vực hay không?" Phần Vũ có chút buồn cười nói.
"Chẳng qua ngươi đúng thật là có chút kỳ quái, vì sao mị thuật của nàng ta lại không có tác dụng gì với ngươi nhỉ?" Cơ Viêm tiếp tục mở miệng.
Tu Thần nhún nhún vai, sau đó nhìn về phía bên phải.
"Hả? Có người đến đây sao? Nhân loại? Hay là yêu quái?"
Cơ Viêm và Phần Vũ đồng thời nhìn sang.
Trong nháy mắt, một con Lão Nha Trư cấp sáu với cơ thể chồng chất vết thương đang vọt về phía bọn họ. Kinh Như Tuyết theo sát ở sau lưng nó, tốc độ hai bên phải nói là nhanh vô cùng.
"Thiên tư bậc chín? Làm sao có thể?"
Giờ phút này, Phần Vũ và Cơ Viêm đều trợn tròn mắt.
Sau đó chuyện khiến bọn họ càng thêm hoảng sợ đã xuất hiện.
Phương Nhuế Nhuế xuất hiện, cô bé ôm Kim Cầu ngồi ở trên vai Tiger.
"Lại thêm một thiên tư bậc chin nữa?"
"Đó là đan linh tiên thiên?"
"Víu!"
Trong lúc hai người còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đột nhiên nghe được một tiếng phượng minh thét dài chín tầng trời.
Chỉ thấy Kinh Như Tuyết nhảy lên cao, Liệt Diễm Sí Bàng hóa thành hai đường lửa màu tím công kích về phía đằng sau lưng Trư Yêu.
"Gào —— "
Trư Yêu hét thảm một tiếng, cả người bị ngọn lửa màu tím bao phủ, trong nháy mắt đã thiêu đốt nó thành một đống tro tàn.
"Pháp tướng Phượng Hoàng?"
"Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?"
Cơ Viêm cảm thấy hô hấp của bản thân đã bắt đầu trở nên dồn dập.
Hai thiên tài tuyệt thế có thiên tư bậc chín, lại còn có thêm một đan linh tiên thiên!
Cho dù là người nào thì cũng đều là tạo hóa trời ban!
Hôm nay vậy mà đồng thời xuất hiện.
"Ủa? Sao thầy lại ở đây vậy?"
Kinh Như Tuyết vừa rơi xuống đất đã phát hiện Tu Thần đang đứng ở đằng xa, bên cạnh còn có một vị nam tử với một nữ yêu. Trong lúc nhất thời, khuôn mặt nàng chứa đầy sự hoang mang.
"Đại nhân!"
"Thầy thầy!"
"Chít chít chi!"
"Oa ô ô ô…"
Tiger cũng đã tới, đoàn người nhìn thấy Tu Thần bèn lập tức hô to lên. Phương Nhuế Nhuế trực tiếp giơ Kim Cầu lên đầu rồi đung đưa nó, đến mức khiến nó kêu ô ô vù vù.
Phần Vũ và Cơ Viêm chậm rãi nhìn về phía Tu Thần.
"Bọn họ đang gọi ngươi sao?" Phần Vũ cảm thấy có chút gì đó không được bình thường.
Ánh mắt của Cơ Viêm cũng trở nên vô cùng cổ quái.
Cái cảm giác vui sướng kích động khi vừa mới nhìn thấy hai người có thiên tư bậc chín cùng với đan linh tiên thiên... Hiện tại đã mất sạch chẳng còn sót lại chút nào.
Ba trường hợp này, nếu xuất hiện một trường hợp bất kỳ thì có thể coi là ngoài ý muốn.
Nhưng đồng thời xuất hiện cùng một lúc thì tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn.
Chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ bọn họ đi cùng nhau!
Mà đi cùng nhau lại chứng tỏ điều gì nữa?
Nếu không phải sau lưng bọn họ có một đại nhân vật chống lưng, bọn họ sẽ dám chạy tới chạy lui trong sơn mạch Thiên Loan như vậy sao? Chắc không phải là ngại sống quá lâu chứ.
Cho nên khi tất cả bọn họ đều nhìn về phía Tu Thần chào một tiếng, Cơ Viêm cảm thấy trái tim của mình có chút đau.
Một ý nghĩ vô cùng đáng sợ xuất hiện ở trong đầu hắn.
Người này, không phải là đang nói thật đấy chứ?
Chủ nhân của núi Thiên Tử này thật sự là hắn?
Phần Vũ lúc này cũng có chung tâm trạng và suy nghĩ với Cơ Viêm.
"Thế nên bọn họ đang gọi ngươi đúng không?" Phần Vũ nhỏ giọng hỏi.
Tu Thần nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Không thì các ngươi quen biết bọn họ sao?"
"Ha..."
Phần Vũ không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sau đó chợt lui về phía sau mấy chục bước.
Cơ Viêm với vẻ mặt mơ hồ đứng ở bên cạnh Tu Thần. Hắn nhìn Phần Vũ, rồi lại quay sang nhìn Tu Thần.
"Khụ khụ... Ngươi... Chuyện này... Ngươi thật sự là chủ nhân của núi Thiên Tử?" Cơ Viêm nói chuyện có chút hỗn loạn.
Rốt cuộc là hạng người gì mới có thể hoàn toàn che giấu tu vi của bản thân? Để cho người khác không thể nào phát hiện ra được?
Chí ít người có tu vi Đế cảnh như nhắn hoàn toàn không làm được.
Về phần Thánh Tôn cảnh, hắn không có bạn bè ở cảnh giới này, tất nhiên cũng sẽ không rõ năng lực của bọn họ lớn đến mức nào.
"Giờ tin chưa?" Tu Thần cười nói.
Cơ Viêm liếm liếm đôi môi đã khô khốc của mình, sau đó cười mỉa nói: "Theo như những gì ngươi nói, ngươi che giấu tu vi, dựa vào thực lực ít ỏi của ta, không nhìn ra cũng là một chuyện bình thường đúng không?"
Lúc này đám người Kinh Như Tuyết đã đi đến bên cạnh Tu Thần
"Thầy thầy ơi, bọn họ là ai vậy ạ?" Phương Nhuế Nhuế chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi.
Kinh Như Tuyết thì lại nhíu mày, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm Cơ Viêm.
"Tiền bối Cơ Viêm? Tiền bối Phần Vũ?" Tiger bỗng nhiên lên tiếng.
Tu Thần nhìn về phía Tiger, hắn cũng không ngờ nó sẽ biết bọn họ.
Cơ Viêm và Phần Vũ cũng sửng sốt một chút.
Con Hổ Yêu này...
Là ai vậy?
Hoàn toàn không có chút ấn tượng nào...
Nhưng bây giờ bọn họ đã chẳng khác nào đụng phải thứ dữ. Nhìn đội hình của đối phương là đã có thể phần nào xác định Tu Thần chính là vị chủ nhân trong truyền thuyết của núi Thiên Tử - cường giả tiêu diệt hai con yêu quái cấp bảy!
Tim của Phần Vũ cũng đập rộn lên vì sợ. Vừa rồi nàng ta không ngừng sử dụng mị thuật với Tu Thần, hơn nữa còn ôm lấy hắn chạy như điên hơn ngàn dặm...
Nghĩ lại những chuyện vừa rồi, nàng ta cảm giác chân sắp đứng không vững...
Nếu hắn là một vị đại năng có tính khí nóng nảy, chỉ sợ đến bản thân cũng không biết vì sao mình lại chết ấy chứ.
Vì sao vậy?
Ngươi rõ ràng là một vị đại lão, vì sao phải giả dạng làm một phàm nhân, che giấu tu vi của mình?
Nhớ tới việc bản thân mở miệng một tiếng chủ nhân của ngươi, hai tiếng chủ nhân của ngươi trong lúc nói chuyện với Tu Thần, da đầu của Phần Vũ không khỏi cảm thấy tê dại.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bây giờ nàng ta rất muốn chạy trốn.
Nhưng lại không dám.
Hoàn toàn không nhìn thấu được thực lực của đối phương, chẳng may chạy không thoát thì chắc chắn kết quả sẽ thảm thiết hơn nữa.
Cơ Viêm nhìn Tiger, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía Phần Vũ.
Ánh mắt hai người giao vào nhau, trong nháy mắt đã đọc hiểu suy nghĩ của đối phương.
"Ô kìa, thì ra là Hổ huynh đệ, lâu lắm không gặp! Ta còn đang tò mò không biết gần đây ngươi chạy đi đâu mất tiêu, hóa ra là đi theo vị đại nhân này! Ngươi thật sự có phúc khí đó! Đi theo vị đại nhân này là quá ổn luôn! Tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng!" Cơ Viêm ngửa đầu cười ha ha một tiếng, sau đó hắn đi tới trước mặt Tiger, ra vẻ cảm khái hâm mộ.
Phần Vũ cũng cười ha ha vài tiếng, nói với Tiger: "Cơ huynh nói rất đúng, Hổ huynh đệ về sau đi theo vị đại nhân này, phát đạt rồi cũng đừng quên hai người chúng ta!"
Hiện tại lại đến phiên Tiger mờ mịt không hiểu.
Vẻ mặt của nó khi nhìn Cơ Viêm giống như là nhìn thấy quỷ.
Tình huống gì đây?
Vì sao hai vị đại lão này lại khách sáo với mình như vậy?
Có vẻ như bọn họ cũng không biết mình mà?
Năm đó nó cũng chỉ đứng từ xa nhìn thấy mặt của hai người mà thôi, căn bản không hề có tư cách tới gần, chứ nói gì đến quen biết.
Nhưng tại sao cảm giác bây giờ lại giống như bọn họ là anh chị em kết nghĩa của Tiger ấy nhỉ?
Điều này khiến cho Tiger cảm thấy có chút hoảng hốt.
Chẳng lẽ chúng ta đã kết bái huynh đệ nhưng ta lại quên mất?
"Ô kìa vị đại nhân này, chúng ta cũng xem như là người một nhà rồi. Hổ huynh đệ này của chúng ta… về sau xin ngươi hãy chiếu cố đến nó nhiều hơn. Có gì không đúng nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt, nghiêm sư xuất cao đồ mà!" Cơ Viêm lại vỗ mấy cái vào vai Tiger, giọng điệu có chút hào phóng nói với Tu Thần.
Lúc này Phần Vũ đứng cách đó không xa nổi hết cả da gà da vịt lên.
Cơ Vô Lực a Cơ Vô Lực!
Ngươi không biết xấu hổ như vậy quả thực khiến cho người ta tức lộn ruột!