“Chủ công muốn một lần đánh chiếm được cả thiên hạ, gia có thể hiểu được, chính là, mấy người kia đều là bạn tốt của gia, hơi nhiều người a.” Quách Gia nghe đến đó người không khỏi cười khổ một tiếng, nói với Diệp Thần.
“Không sao, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.” Diệp Thần ha ha cười nói.
Sự tồn tại của mấy người bạn tốt Quách Gia, Diệp Thần hiển nhiên biết, so với Quách Gia không hề kém cạnh, cũng là văn thần nhất lưu lịch sử.
Bằng không Diệp Thần cũng sẽ không đem chủ ý đánh tới.
Đối với văn thần nhất lưu thậm chí siêu nhất lưu lịch sử, hoặc là võ tướng lịch sử, ai đến Diệp Thần cũng không cự tuyệt, tới nhiều lấy nhiều tới ít lấy ít, tuyệt không chê.
Đương nhiên, đây mới chỉ là suy nghĩ của Diệp Thần, cũng phải chờ xem thử lão nhân gia người ta có đồng ý nhận chủ không.
Bất quá, chỉ cần bọn họ tới thành Luân Hồi, Diệp Thần liền có cơ hội giữ chân bọn họ.
Này so với chờ vận may tìm chiêu mộ nhân vật lịch sử tiện lợi hơn nhiều.
Lúc trước Diệp Thần không đánh chủ ý lên Quách gia, là bởi lúc ấy Luân Hồi chỉ là trấn, mà Diệp Thần cũng mới là Tử tước mà thôi.
Mà hiện tại, Luân Hồi đã thăng cấp lên thành, còn là thiên hạ đệ nhất thành, Diệp Thần càng là chính quan tam phẩm Bắc Bình tướng quân, tước vị cũng lên tới Bá.
Giờ khắc này, sức hấp dẫn của nhân vật lịch sử đối với Diệp Thần, so với lúc trước chính là một trên trời một dưới đất, căn bản không thể so sánh được.
Quách Gia gật đầu đồng ý
“Chủ công, gia nhất định toàn lực hoàn thành việc này.”
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu, đúng vào lúc này, một âm thanh kéo dài vọng vào phòng khách.
“Báo.........”
Diệp Thần hơi hơi nhướng mày, ngước nhìn cậu lính báo tin đang đứng ngoài phòng khách: “Nói.”
“ Bẩm chủ công, cốc khẩu Luân Hồi cốc, có một nam tử trẻ tuổi, tự xưng Thường sơn Triệu Tử ;ong, muốn tới tìm muội muội, mà tên muội muội hắn nói cùng chủ mẫu giống nhau, còn thỉnh chủ công định đoạt.” Cậu lính lễ phép báo lên.
“Ai?” Diệp Thần sững sốt đứng phắt lên, lớn tiếng hỏi lại.
“Khởi bẩm chủ công, người đó tự xưng Thường sơn Triệu Tử Long.” Cậu lính thấy biểu tình kích động của Diệp Thần, vội vàng nói lại lần nữa.
“Là y!”
“Ha ha ha, đi! Đi đến cốc khẩu.” Hai mắt Diệp Thần sáng quắc, ngửa mặt lên trời cười to.
Diệp Thần nói xong, lập tức rời khỏi phòng khách. Quách Gia cùng Triệu Hằng theo sát ra ngoài.
Cốc khẩu Luân Hồi cốc.
Diệp Thần vừa đến nơi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang lẳng lặng đứng ở cốc khẩu.
Y vận áo bào trắng, dáng người thon dài, một đôi mày kiếm không giận tự uy, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng trên mặt lại tràn ngập nét cương nghị, đặc biệt là đôi mắt kia, trong lúc lơ đãng toát ra duệ ý, càng khiến người khác thấy bất phàm.
“Tham kiến chủ công!” Nhóm binh lính tuần ra vừa thấy Diệp Thần liền đồng loạt quỳ một gối xuống hô lớn.
Diệp Thần gật gật đầu, rồi sau đó triều nam tử trẻ tuổi bước vào.
Nam tử trẻ tuổi tất nhiên nghe được cách gọi từ bọn lính, bất quá hắn cũng thấy được Triệu Hằng đang đi sau Diệp Thần, lập tức ngạc nhiên rồi chào: “Tử Long bái kiến nhị thúc.”
Diệp Thần nghe đến đó, trước mắt tức khắc sáng lên
Thật đúng là Triệu Vân...
“Tử Long, đây là chủ công ta, Bắc Bình tướng quân đế quốc Đại Hán, thành chủ thành Luân Hồi Diệp Thần, mau tới bái kiến.” Triệu Hằng vẻ mặt đầy ý cười khẽ gật đầu, nói với cháu mình.
Triệu Vân cũng gật đầu, hơi khom người bái kiến Diệp Thần: “Thường Sơn Triệu Tử Long, bái kiến Bắc Bình tướng quân.”
Thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn mang theo chút kính ý.
Diệp Thần hai mắt tỏa sáng nhìn Triệu Vân, vui vẻ nói: “Không cần nói chuyện ở đây, nào, cùng ta hồi phủ Thành chủ, Vũ Nhi sợ là đã chờ không kịp rồi.”
“Tiểu Vũ...... Tiểu Vũ thật sự ở đây sao?” Triệu Vân nghe vậy thân thể không khỏi hơi run lên, khuôn mặt y gợn lên chút sóng nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Đương nhiên ở đây, chẳng những ở đây, hiện tại nàng đã trở thành chủ mẫu của thành.” Triệu Hằng ha ha cười, lên tiếng.
Triệu Hằng đây cũng là cố ý nói tốt cho chủ công mình, kéo gần quan hệ giữa Triệu Vân và Diệp Thần.
Triệu Hằng không ngốc, hắn sao có thể không nhìn ra dụng ý của chủ công đối với cháu mình.
Rõ ràng, Diệp Thần muốn thu Triệu Vân về dưới trướng.
Để Diệp Thần nói ra, không bằng để hắn nói, như vậy Triệu Vân sẽ tin tưởng hơn.
Triệu Vân nghe thế không khỏi nhìn về phía Diệp Thần nhiều hơn, trong mắt mang theo tia thăm dò kĩ lưỡng.
Diệp Thần không chút để ý cười cười, này cũng không có biện pháp, dù là ai biết muội muội mình đột nhiên có nam nhân, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ quan sát kĩ một chút, thậm chí còn sẽ điều tra lai lịch.
“Tử Long!” Một tiếng hét to đầy phấn khích truyền đến.
Chỉ thấy Triệu Mãnh cưỡi chiến mã chạy như bay đến, người còn chưa tới, giọng nói đã ầm ầm tới trước.
“Đại ca!” Triệu Vân sửng sốt, buộc miệng kêu lên.
Bất quá khi Triệu Vân nhìn thấy khôi giáp trên người Triệu Mãnh, lại thêm khí tức hoàng cấp võ tướng trên người hắn, lại lần nữa ngạc nhiên.
Triệu Mãnh tới gần, ghìm dây cương lại rồi thả người xuống ngựa.
“Chủ công!” Triệu Mãnh cung thân chào Diệp Thần, Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu, lúc này Triệu Mãnh mới vọt tới bên cạnh Triệu Vân, một phen ôm lấy y, rồi sau đó dùng sức vỗ vỗ lên lưng y.
“Tiểu tử thúi, lại cao thêm này, thân thể cũng rắn chắc hơn này.” Triệu Mãnh cười toét nói.