Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 173: Người chơi kiếp sợ

Chương 173: Người chơi kiếp sợ


Diệp Thần nhìn chúng binh sĩ đang phấn khích, vừa lòng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Vân, gọi lớn: “Triệu Vân!

“Có mạt tướng!” Triệu Vân bước ra khỏi hàng, một gối quỳ xuống đất, lớn tiếng đáp.

“Ngươi đi tiên phong, lãnh năm vạn binh, tấn công hữu Bắc Bình trước!” Diệp Thần trầm giọng mệnh lệnh.

“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Triệu Vân đáp dứt khoát.

“Triệu Mãnh!” Diệp Thần gọi.

“Có mạt tướng!” Triệu Mãnh bước ra khỏi hàng, quỳ một gối, lớn tiếng đáp.

“Ngươi làm phó tướng tiên phong, hỗ trợ Triệu Vân tấn công hữu Bắc Bình!” Diệp Thần phân phó.

“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Triệu Mãnh dõng dạc.

“Xuất phát!” Diệp Thần vung tay phải lên, quát lớn.

“Vâng! Chủ công!” Triệu Vân Triệu Mãnh tề tề đáp, nói xong liền mang theo năm vạn binh suốt đêm lên đường, rời khỏi giáo trường.

Diệp Thần nhìn đến Điển Vi, phân phó:

“Điển Vi, ngươi ở thành Luân Hồi trấn thủ, đến các quân doanh tuyển một số binh lính có tư chất, tư chất yêu cầu ít nhất cấp B, nhân số, tạm lấy mười vạn.”

“Vâng! Chủ công!” Điển Vi nhận lệnh.

Hữu Bắc Bình thành, phản quân ít nhất hai mươi vạn nên Diệp Thần không có khả năng hết mười một vạn tinh binh đều thủ tại thành Luân Hồi đến nơi đó, rất nguy hiểm

Cho nên lần xuất chinh này, hắn muốn dẫn hết tinh binh trong thành đi.

Nhưng thành Luân Hồi lại không thể không có binh trấn thủ, nên Diệp Thần chuẩn bị tuyển thêm một ít binh lính trấn thủ trong thành.

Muốn tuyển thêm binh lính trấn thủ đối với các lĩnh chủ khác khẳng định là một vấn đề rất đau đầu , nhưng với Diệp Thần mà nói chuyện này rất đơn giản nhẹ nhàng.

Điển Vi ước chừng mang về tới vài chục vạn hàng binh, lại chọn ra mười vạn binh sĩ tư chất cấp B, dễ như trở bàn tay.

Rốt cuộc thì dân cư thành Luân Hồi cũng tăng lên rất nhiều rồi,

Thêm vào đó là khả năng tăng hai cấp tư chất thuộc tính đủ nghịch thiên.

Người có tư chất B, thật chất bất quá là cấp D được gia tăng nên muốn lấy ra mười vạn là chuyện vô cùng dễ dàng.

Đương nhiên, không phải ai cũng có khả năng giờ phút này xuất chinh sử dụng binh lính cấp bậc cao, bọn họ là những tồn tại rất hiếm hoi.

Những lĩnh chủ nơi khác,binh lính họ ngay cả cấp C cũng thiếu đến đáng thương, càng đừng nói cấp A, hay cấp B.

Diệp Thần gật gật đầu, hỏi Quách Gia: “Phụng Hiếu, chuẩn bị tốt hết chưa?”

Quách Gia nghe Diệp Thần hỏi, hơi hơi cười, khom người báo cáo: “Chủ công, tất cả đã bị tốt, gia bảo đảm vạn vô nhất thất.”

Cái Diệp Thần hỏi cũng không phải vật tư chiến lược, mà là đồ dùng để buộc tội cho phường Hà Đông Vệ thị.

Quách Gia tự nhiên nghe hiểu nên hắn không cần nhiều lời dư thừa.

Việc này chỉ Diệp Thần Quách Gia Triệu Vân mấy người bọn họ biết, không thể tùy tiện truyền ra.

“Rất tốt, như vậy......”

Diệp Thần nói tới đây ngay sau đó nhìn xuống binh lính dưới đài vung tay lên trầm giọng quát:

“Xuất phát!”

Sáu vạn binh đồng thanh đáp theo Diệp Thần đến quảng trường thành Luân Hồi.

Quảng trường thành Luân Hồi, Thiên cấp Truyền tống trận.

Triệu Mãnh dẫn theo năm vạn binh, đi từng bước lên truyền pháp trận.

Cùng năm vạn binh rời đi còn có chiến mã của họ.

Lần này thành Luân Hồi xuất chinh bình định không ai không mang theo ngựa.

Mỗi người một con chiến mã, giáp Minh Quang, điểm cương, thương, cung sừng trâu, đây là tiêu chuẩn dành cho lính tráng thành Luân Hồi.

Xuống ngựa là bộ binh, lên ngựa là kỵ binh.

Để mau chóng bình định phản loạn Khúc Châu, Diệp Thần có thể nói là đầu tư cực lớn.

Đương nhiên, đây là dưới mắt nhìn kẻ khác.

Đối với Diệp Thần mà nói nếu có thể có trang bị tốt nhất hắn tuyệt sẽ không tiếc tay.

Hao phí có nhiều hơn, bất quá cũng chỉ là vài con số mà thôi mà binh lính lại là dùng tính mạng bọn họ đi đánh giặc cho Diệp Thần.

Diệp Thần tất nhiên muốn đem trang bị tốt nhất cấp cho họ.

Tuy Diệp Thần không để ý đến điểm này, nhưng nhóm sĩ binh lại cảm động cực kì.

Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, có trang bị tốt thì tỉ lệ sống sót cũng cao hơn.

Hỏi những binh lính ngoài kia xem, bao nhiêu người có thể lộng một thân trang bị bạch ngân, còn được cấp thêm một đầu chiến mã.

Căn bản không có.

Chỉ có ở thành Luân Hồi, chủ công Diệp Thần bọn họ mới cho họ một thân trang bị bạc trắng cùng một con chiến mã.

Lính tráng toàn quân sao có thể không cảm động.

Bọn họ nguyện ý liều mạng vì Diệp Thần, dù có chết trận cũng không có gì đáng sợ.

Chính sách đền bù của thành Luân Hồi đã giải quyết nỗi lo về sau cho họ.

Binh lính một đợt tiếp một đợt truyền tống, rất nhanh, Triệu Vân Triệu Mãnh đã rời khỏi thành Luân Hồi.

Dương Nhạc huyện, truyền tống trận.

Một đợt tiếp một đợt kỵ binh thân mang giáp Minh Quang, cung sừng trâu, tay cầm điểm cương, thương xuất hiện ở truyền tống trận, đi đến ngoại thành.

Người chơi ở Dương Nhạc huyện kinh hãi, nếu không phải hiện tại rất nhiều người chơi đã biết không có thể đi chắn đường kỵ binh chắc sẽ có nhiều người ngu ngốc chạy ra kiếm chuyện hoặc cầu nhiệm vụ

“Ngọa tào! Đây là xảy ra chuyện gì? Sao sao lập tức nhiều kỵ binh chạy ra như vậy?”

“Hẳn là đi đánh giặc? Không thấy trên người họ nồng nặc sát khí sao?”

“Ta thấy đoàn kỵ binh này có chút quen mắt?”

“Ngọa tào! Ta nhớ ra rồi, này...... Này mẹ nó chính là kỵ binh của Diệp Thần, kỵ binh của Diệp Thần mới mang loại trang bị này!”

“Ôi mẹ, trang bị thuần bạc trắng này ngốn hết bao nhiêu tiền?”

“Ngươi trước nhìn xem có bao nhiêu người đi, hừ, Diệp Thần này phóng tay cũng lớn quá.”

“Ngọa tào! Hiện tại có năm vạn kỵ binh? Diệp Thần vậy mà có năm vạn kỵ binh? Người khác năm vạn binh thường cũng không đến a, hắn lại có tới năm vạn kỵ binh!”

Đúng lúc này, Triệu Vân thân cưỡi ngựa trắng cùng Triệu Mãnh xuất hiện tại truyền tống trận.

Giây tiếp theo, một trận kinh hô tức khắc từ các người chơi đua nhau tuôn ra.

“Ngọa tào! Triệu Vân! Đó là Triệu Vân!”

“Đâu đâu, ở đâu?”

“Đệch! Thật là Triệu Vân! Bộ dáng này khí thế này, mẹ nó soái quá, sao hắn lại đi theo Diệp Thần a......”

“Mẹ ơi, Diệp Thần đây là có chuẩn bị đi đánh nhau a, không biết ai xui xẻo vậy a.”

Triệu Vân nghe được mấy người chơi tám chuyện xôn xao, bất quá trên mặt y không bày ra chút biểu tình, mày kiếm dựng lên, muốn đánh cả đám người mở miệng không khách khí với Diệp Thần.

“Đi!” Triệu Vân hạ giọng quát, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa lao nhanh về phía trước.

Triệu Mãnh hận hận liếc qua bọn họ, rồi sau đó đi theo cấp tốc rời đi.

Đúng lúc này, nguyên bản kênh thế giới yên lặng cũng đã nói nổ tung chảo

“Ba má ơi! Diệp Thần xuất binh, không biết muốn tấn công ai! Ta tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy Triệu Vân!”

“Ngọa tào! Thiệt hay giả? Ở đâu? Mau nói!”

“Dương Nhạc huyện”

“Ha ha ha, Diệp Thần lão đại đây là phát hỏa a, không biết tên đần nào chọc tới Diệp Thần lão thái, đây là tình tiết phải bị ngược chết a~”

“Khẳng định có người chọc phải vẩy ngược của Diệp Boss a, cả Triệu Vân cũng phái ra.”

“Ta càng muốn biết đến là, Diệp Thần có không có xuất hiện a.”

“Ha ha ha, ta nói cho các ngươi đi, ta liền đứng ở truyền tống trận kia, đếm một chút, năm vạn người, chuẩn xác mà nói là năm vạn kỵ binh, giáp thuần một màu trắng bạc, trường, thương thuần một màu trắng bạc, cung sừng trâu cũng thuần một màu trắng bạc”

“Ngọa tào! Ta không tin! Hiện tại rất nhiều người một vạn binh cũng không đủ, Diệp Thần vừa ra tay lại đến năm vạn kỵ binh còn mẹ nó thuần một sắc bạch ngân cấp trang bị?”

“Hắc hắc, không tin cũng phải tin, chính mắt chứng kiến, liền hỏi các ngươi một câu, có sợ không!”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch