Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 179: Một kích của Diệp Thần, cực kì khủng bố

Chương 179: Một kích của Diệp Thần, cực kì khủng bố


“Vâng! Chủ nhân!” Lính liên lạc đáp rõ rang sau đó cưỡi ngựa chạy một vòng quân đoàn Luân Hồi, vừa chạy vừa hô to:

“Chủ công có lệnh! Toàn quân chuẩn bị chém chết tên nhãi Trương Thuần!”

“....”

Quân đoàn Luân Hồi đồng thời nghiêng vọng nhẹ trường thương, hơi thở túc sát nháy mắt bốc lên.

Hữu Bắc Bình thành.

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng hô giết vọng cao tận trời xanh.

Triệu Vân dẫn theo năm vạn kỵ binh không ngừng phá vỡ phòng tuyến bên địch đoàn quân thẳng tiến vào thành.

Phủ Thành Chủ.

Vào lúc này, phản quân hữu Bắc Bình thành đang bắt đầu điều binh quy mô lớn.

Kỵ binh trước, bộ binh ở phía sau, thẳng đến Tây thành.

Người cầm đầu quả nhiên là kẻ tạo phản ở U Châu, Trương Thuần!

Hữu Bắc Bình thành, Đông thành.

“Tử Long, phản quân đây là sợ bị giết à? Vì sao lại trực tiếp chạy trốn?” Triệu Mãnh một đao chém rơi đầu một tên bách phu trưởng, có chút nghi hoặc hỏi.

Chỉ thấy phản quân liên tục bỏ chạy, một kẻ cũng không chống cự quay đầu liền chạy.

Triệu Vân cũng vừa mới phát hiện ra vấn đề này, nghe Triệu Mãnh hỏi mày tức khắc nhăn lại.

“Tình huống thông thường, tên phản tướng Trương Thuần hẳn là nên phái trọng binh đến ngăn cản chúng ta......” Triệu Vân nói tới đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, mở miệng quát:

“Trương Thuần muốn chạy!”

“Không phải chứ? Trương Thuần nhát gan vậy à, vừa lên trận đã chạy?” Triệu Mãnh ngẩn ra, kinh ngạc thốt lên.

“Hắn là sợ sàng nỏ......... Thời gian ngắn như vậy có thể hỏa thiêu cả một mặt tường thành, chắc chắn hắn đã đoán ra số lượng sàng nỏ......” Triệu Vân nói xong ngay lập tức hỏi Triệu Mãnh:

“Chủ công khi tới chia quân thế nào?”

“Hẳn là nam bắc có khoảng ba vạn binh, còn chủ công mang theo quân đoàn Luân Hồi đến Tây thành” Triệu Mãnh nghĩ nghĩ, đáp lời.

“Chủ công đây là cố ý dụ Trương Thuần đi cửa thành Tây.” Triệu Vân nói tới đây, lập tức quát lên: “Truyền lệnh! Toàn quân tăng tốc! Mục tiêu, cửa thành Tây!”

“Vâng! Tướng quân!” Lính liên lạc vội đáp, nhanh chóng quay đầu ngựa lại chạy đi truyền đạt mệnh lệnh Triệu Vân.

Hữu Bắc Bình thành, cửa thành Tây.

“Két két” một tiếng truyền đến, cửa thành Tây nhanh chóng mở ra.

Diệp Thần nhìn cửa thành Tây mở ra, khinh thường bĩu môi tay phải nhất chiêu, Thí Thần Thương lập tức xuất hiện.

“Ầm ầm ầm”

Chỉ thấy kỵ binh phản quân từng đoàn lao ra cửa thành Tây khi đến trước mặt quân đoàn Luân Hồi thì lẳng lặng dừng lại.

Khi hai vạn kỵ binh tập hợp xong, bộ binh mới bắt đầu ra khỏi thành.

Lúc này, một người thân xuyên áo giáp trong tay cầm tam tiêm lưỡng nhận đao đi đến trước trận, theo sau hắn là sáu gã tướng lĩnh.

(Tam tiêm lưỡng nhận đao: một binh khí lạnh cán dài, thuộc bộ Đao trong Thập Bát Ban Binh Khí. Cán dài bằng gỗ hoặc sắt, lưỡi to bản, chia làm 3 mũi nhọn (tam tiêm), 2 lưỡi sắc 2 bên (lưỡng nhận).).

Nhìn thấy bọn họ, Diệp Thần hai mắt nhảy dựng.

Trương Thuần......

“Hí luật luật”

Tiếng chiến mã hí vang trên chiến trường, cả phía Tây đều thiết động.

Quá thời gian một chung trà, Trương Thuần nhìn các hoàng cấp đại tướng, hỏi họ: “Ai cùng ta đi giết địch tướng?”

Ban đầu Trương Thuần vốn chuẩn bị trực tiếp đánh sâu vào, nhưng sau khi nhìn thấy tuổi tác Diệp Thần, gã đột nhiên nổi lên ý tưởng tự tay hạ sát Diệp Thần.

Nếu như vậy, quân đội của Diệp Thần một phương sĩ khí tất nhiên giảm sút, còn như thế nào ngăn cản đại quân hữu Bắc Bình thành.

“Mạt tướng nguyên ý!” Một người tướng lĩnh kỵ trước ngựa hành, quát lớn.

“Mạt tướng nguyên ý!” Lại một người tướng lĩnh mở miệng quát.

“Hai người các ngươi cùng đi!” Trương Thuần không chút do dự nói.

Hai gã tướng lĩnh nghe hắn phân phó, đồng thời kinh ngạc, rồi sau đó cúi người đáp: “Vâng! Tướng quân!”

Hai người nói xong liền cưỡi ngựa đi vào giữa chiến trường.

Ba tướng lĩnh phi nhanh vào địa phương chiến trận rồi dừng lại, một gã hướng Diệp Thần khiêu khích: “Nhóc con, có dám chiến một trận không!”

“Không dám thì về nhà bú sữa mẹ đi!” Gã còn lại hùa theo nhạo báng.

Phép khích tướng của hai gã dùng, vừa kém vừa giả nhưng lại khơi dậy lửa giận của quân đoàn Luân Hồi.

“Giết! Giết! Giết!”

Binh lính quân đoàn Luân Hồi cùng giơ cao trường thương trong tay lên rống giận.

Trong chớp mắt, sát khí cuồng bạo đến cực điểm xuất hiện ngưng tụ lại, phóng thẳng đến hai gã thủ hạ Trương Thuần.

“Hí……..”

Hai gã tướng lĩnh phản quân khiêu chiến đồng thời cả kinh.

Bọn họ chưa từng gặp qua quân đoàn nào sát khí khủng bố đến vậy, xem như hôm nay được mở rộng tầm mắt.

Mà chiến mã dưới thân bọn họ, không hẹn mà cùng nóng nảy bất an.

Diệp Thần cười lạnh, hai chân kẹp chặt bụng chiến mã bước vào giữa chiến trường.

“Tướng tới xưng tên!” Một tướng lĩnh phản quân trấn an chiến mã dưới thân, quát Diệp Thần.

“Bắc Bình tướng quân đế quốc Đại Hán, Diệp Thần!” Hai mắt Diệp Thần nhíu lại, lên tiếng.

“Ta là......” Một trong hai người kia lên tiếng, gã còn chưa nói xong đã bị Diệp Thần cắt ngang. “Rác rưởi mà thôi, không cần báo danh!”

“Tìm chết!”

“Giết!”

Hai gã tướng lĩnh phản quân giận dữ, chuẩn bị phi chiến mã đến chỗ Diệp Thần.

“Giết!” Diệp Thần đột nhiên trợn mắt, bạo thanh quát.

Giây tiếp theo, chiến mã phi nhanh lao thẳng vào hai gã phản tướng phía trước.

“Ranh con, ta tới đây!”

“Hôm nay sẽ dậy cho ngươi biết làm người không thể quá càn rỡ!”

Lúc hai bên sắp chạm mặt nhau, hai gã tướng quát lên vung binh khí lên công kích Diệp Thần.

Diệp Thần khinh thường bĩu môi, cũng xuất Thí Thần Thương lên chặn đánh.

Một đạo ô quang lóe lên, nhanh như điện.

“Lách cách” hai tiếng truyền đến, binh khí hai gã tướng lĩnh phản quân trong nháy mắt tiếp xúc với Thí Thần Thương đã bị đánh gãy.

Tiếng kim loại cắt đứt xương thịt vang lên.

Quả đầu hai gã rời cổ.

Một kích của Diệp Thần, thoáng cái giết chết hai gã hoàng cấp võ tướng.

Chiến mã hoảng loạn, không ngừng tung vó làm thi thể hai gã rơi xuống đất.

“Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!"

Quân đoàn Luân Hồi hưng phấn giơ lên giơ xuống binh khí trong tay, hò hét.

Mà Trương Thuần bên này, từ trên xuống dưới toàn thân đờ ra.

“...... Này...... Này...... Chủ soái quân địch sao hung mãnh kinh vậy? Hắn mới bao lớn? Hai mươi?” Một tướng lĩnh phản quân kinh hãi thốt lên.

“Hai người bọn họ đều là hoàng cấp võ tướng, đây...... Vậy chủ soái bên chúng thực lực tới cỡ nào…..”

“Chết tiệt...... Giờ làm sao đây....”

“Sao có thể! Sao có thể!” Trương Thuần bừng tỉnh trừng trắng mắt, run rẩy nói hai câu không thể, mặt đầy khiếp sợ.

Thủ hạ của hắn đều là hoàng cấp võ tướng, tuy không quá xuất sắc nhưng cũng không đến mức tùy tiện đánh một cái liền bại.

Hắn còn định kích tướng Diệp Thần một phen, kêu Diệp Thần là một lũ ngu si sau đó làm thịt Diệp Thần.

Nhưng kết quả này, Diệp Thần một kích, chớp mắt khiến hai gã thủ hạ hoàng cấp võ tướng của hắn rơi đầu.

Trương Thuần hoàn toàn không liệu được kết quả này.

Không riêng hắn không liệu được, toàn bộ phản quân hữu Bắc Bình cũng chưa từng nghĩ tới một kết quả như vậy.

Đúng lúc này, Diệp Thần giơ cao Thí Thần Thương trong tay bạo thanh quát: “Xung phong! Chặt đầu chó tên nhãi Trương Thuần!”

“Giết! Giết! Giết!”

Quân đoàn Luân Hồi hò hét, sát khí bạo ngược quay cuồng.

“Hỗn đản! Giết nó cho ta! Làm thịt tên ranh nó, tiền thưởng trăm vạn, quan thăng ba cấp!” Trương Thuần nghe vậy giận điên, giơ tam tiêm lưỡng nhận đao lên gầm lên.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch