Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 193: Tuyên cáo

Chương 193: Tuyên cáo




Diệp Thần sau khi đóng cửa thành, mày không khỏi nhíu lại.

“Chủ công lo rằng đám người bên ngoài có ý đồ với Luân Hồi thành?” Triệu Vân nhìn thấy Diệp Thần nhíu mày ngay sau đó mở miệng hỏi.

Diệp Thần nghe đến đó hai mắt nhíu lại rồi sau đó mở miệng nói:

“Chuyện này không có gì mà phải quá lo lắng, dám có chủ ý đánh Luân Hồi thành, kết cục chỉ có một đó chính là chết nếu bọn họ không sợ chết, cứ việc tới!”

Diệp Thần nói tới đây, thấy ánh mắt nghi hoặc Triệu Vân và Triệu Mãnh, không khỏi cười, rồi sau đó mở miệng nói:

“Ta lo lắng không phải vì chuyện này mà là vì từ chuyện hôm na nhóm người đó có thể tới nơi này kiến thôn khẳng định sẽ còn những người khác tới, thời gian quấy rầy ngắn ngủi thì chỉ là muỗi, chứ nếu quá dài thì sẽ xuất hiện nhiều rắc rối.”

“Chủ công, vì sao bọn họ đều lựa chọn nơi này?” Triệu Vân nghe đến đó không khỏi kinh ngạc, sau đó mở miệng hỏi.

Diệp Thần khinh thường bĩu môi, nói:

“Còn không phải vì nơi này nhìn không có mãnh thú, cũng không yêu thú sao nhưng đó mới chỉ là khi bọn họ nhìn mặt ngoài nên không thấy được tình huống thực sự. Yêu thú ở nơi này có lẽ còn không nhiều, nhưng số mãnh thú chắc chắn vượt qua trăm vạn, nhiều nhất ở đây chính là chuột.

Hơn nữa, tốc độ sản sinh đời sau của mấy loài thú đó đã tăng lên mấy lần, đến lúc đó sẽ không dừng tại cái con số trăm vạn này, đây là còn chưa tính những loài chim bay cũng không tính những con vật có trí óc thông minh khác.”

“Chủ công, nếu như vậy bọn họ ở các vị trí gần đây kiến thôn, không phải càng tốt sao? Có bọn họ, sự công kích của yêu tộc với thành Luân Hồi có thể được san sẻ.”Lúc này Triệu Mãnh có chút nghi hoặc hỏi.

Diệp Thần thở dài, sau đó mở miệng nói:

“Ngươi nói không sai, nhưng có một chuyện ngươi không suy xét đến nếu bọn họ xây thôn trang vây quanh Luân Hồi thành sau đó phát triển thành thành trì, vây Luân Hồi thành ở giữa, đến lúc đó Luân Hồi thành tiến thoái lưỡng nan. Đi ra về đều chịu hạn chế, mà rồi nếu có một ngày những người đó bất ngờ động thủ với binh lính Luân Hồi mười cánh binh Luân Hồi tất nhiên tổn thất thảm trọng! Mặc dù khi đó chúng ta có thể chém giết những kẻ cắp đó nhưng những binh sĩ đã hi sinh ... còn quay về được sao?”

Triệu Mãnh nghe đến đó sắc mặt biến đổi vội vàng khom người nói: “Mạt tướng không hiểu được lợi và hại trong đó xin thỉnh tội chủ công!”

Diệp Thần nhìn Triệu Mãnh thỉnh tội không khỏi ngẩn người sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Đây chỉ là nói chuyện sai cũng không phạt tội, về sau không cần như vậy.”

“Dạ! Chủ công!” Triệu Mãnh cười vài tiếng sau đó mở miệng nói.

Triệu Vân nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về phía Diệp Thần mở miệng nói:

“Chủ công, nếu như muốn phòng ngừa phát sinh tình huống này, chỉ cần chủ công mau chóng phát thông cáo phàm là thôn trang xuất hiện gần thành Luân Hồi toàn bộ đều là kẻ thù của thành Luân Hồi, phát hiện một san bằng một!”

Diệp Thần nghe đến đó không khỏi thở dài rồi sau đó mở miệng nói:

“Ta vốn không định làm như vậy... ít nhất tạm thời không làm vậy, bởi vì ta không nghĩ bọn họ sẽ tới nơi này. Muốn kiến thôn, hẳn cũng là ở chung quanh thành thị an toàn...

Kiếp trước, nơi này là địa bàn của con cá chuối tinh kia.

Khu vực xung quanh căn bản không có nhân loại xây dựng thành thị.

Cũng vì nguyên nhân này mà Diệp Thần căn bản không nghĩ tới việc sẽ có người tới chỗ này kiến thôn.

Nhưng đời này lại đã xảy ra một ít biến cố.

Hắc Hổ bang lại rời xa thành thị an toàn chạy tới công viên hoang dã, giờ phút này cũng chính là Luân Hồi thành.

Nghĩ đến đây hai mắt Diệp Thần nhíu lại sau đó mở miệng nói: “Hiện tại xem ra, thực sự phải ra tuyên cáo......”

Diệp Thần nói tới đây, sau đó nhìn về phía Triệu Mãnh mở miệng phân phó:

“Triệu Mãnh, ngươi đi sắp xếp vài người quan sát đám người ngoài thành đó, nếu chúng có hành động kì lạ phải kịp thời báo lại cho ta biết, ở đằng sau cửa thành có một cái nút, ấn một cái ta sẽ nhận được tin tức.”

“Dạ! Chủ công!” Hắn nghe tới đây hai mắt đột nhiên trợn lên rồi sau đó khom người nói.

Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, sau đó nhìn về phía Triệu Vân, mở miệng nói:

“Tử Long, Phụng Hiếu có chút mệt mỏi tạm thời nhân lúc chưa thể hành quân, ngươi có thể ở lại thế giới này đợi, cũng có thể quay lại thế giới kia nghỉ ngơi một chút nhưng nếu ở lại thế giới này chỉ có thể ra ngoài thành săn thú, cũng có thể trở lại thế giới kia giải quyết công việc.”

“Dạ! Chủ công, mạt tướng tạm thời ở lại đây xem những người đó có vẻ bọn họ đều không phải là kẻ lương thiện, trên người mang theo hơi thở giang hồ nồng đậm chỉ sợ sẽ gây bất lợi với thành Luân Hồi.” Triệu Vân nghe đến đó, gật gật đầu, sau đó thân mật đáp.

“Đều có thể.” Diệp Thần hơi hơi mỉm cười sau đó mở miệng nói, nói xong liền bước vào Thành Chủ phủ.

“Tử Long, những người đó thật sự sẽ tấn công Luân Hồi thành?” Triệu Mãnh nhìn về phía Triệu Vân mắt lộ ra hung quang hỏi.

Đương nhiên hắn không nhằm vào Triệu Vân.

Mà là nhằm vào Hắc Hổ bang ngoài thành.

“Khả năng này rất lớn, Vân có cảm ứng mạnh với ác niệm, tên Thẩm Hổ tự xưng là bang chủ kia ác niệm trên người hắn rất đậm.” Triệu Vân gật gật đầu sau đó mở miệng nói.

“Toàn những tên hạ lưu đáng chết vậy mà dám có chủ ý đánh thành luân hồi, ta đây ra khỏi thành chém bọn chúng!” Triệu Mãnh nghe đến đó, giận dữ nói.

“Sự tình còn chưa xảy ra không cần tùy tiện động thủ như vậy sẽ khiến chủ công gây thù chuốc oán.” Triệu Vân thở dài mà mở miệng nói.

“Nhưng chờ tới lúc chúng thực sự gây nguy hại tới thành Luân Hồi chẳng phải đã muộn sao?” Triệu Mãnh chau mày một lúc, hỏi.

“Ý của Chủ công chính là tĩnh xem biến, với chủ công bọn họ đều là hạng người máu chó lông gà hoàn toàn không cần đặt lên quá cao.” Triệu Vân nghe đến đó, không khỏi cười sau mở miệng nói.

“Cũng đúng chủ công vũ dũng thiên hạ vô song những người bên ngoài đó chính dù có nhiều thêm cũng không đủ để chủ công giết.” Triệu Mãnh gật gật đầu, tràn đầy cảm khái nói.

“Lời đại ca nói cũng không sai, võ lực chủ công thực sự thiên hạ vô song hơn nữa Vân cảm giác trên người chủ công mang theo một khí thế Vân chưa từng gặp, phảng phất như có thể tùy thời mà xé rách hư không......” Triệu Vân nghe đến đó không khỏi cười rồi sau đó mở miệng nói.

“Chủ công đã tiến vào Thuế phàm cảnh?" Triệu Mãnh mở miệng hỏi.

“Hẳn là vậy, Vân thấy trước mặt chủ công đã không còn áp lực nhưng hiện tại lại cảm nhận được.” Triệu Vân gật gật đầu rồi sau đó mở miệng nói.

“Chủ công chiến thắng càng lúc càng nhanh, ta cần nỗ lực gấp bội bằng không còn như thế nào tiếp tục đi theo chủ công!” Triệu Mãnh nói tới đây không khỏi sờ sờ đỉnh đầu.

“Vân, cũng muốn nỗ lực......” Triệu Vân tràn đầy cảm khái nói.

Thành Chủ phủ.

Sau khi Diệp Thần trở về lập tức tới chỗ cửa kim cương của trò chơi sau đó nằm xuống.

“Bộp” một tiếng, cửa khoang trò chơi đóng cửa ngay sau đó.

Trò chơi Hồng Hoang, Tam Quốc Tân Thủ Khu, U Châu, Thành Chủ phủ Hữu Bắc Bình thành.

Một đạo cột sáng đột nhiên xuất hiện ngay chỗ Diệp Thần rời đi , ngay sau đó hắn xuất hiện bên phải Bắc Bình thành Thành Chủ phủ trong đại sảnh.

Tuyên cáo......

Nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Thần nhíu lại sau đó hắn lên Kênh Thế Giới, phát một câu.

“Thế giới hiện thực, phạm vi trong vòng trăm dặm quanh Luân Hồi thành toàn bộ là lãnh địa của Luân Hồi, cấm người nào kiến tạo thôn trang, có vi phạm toàn bộ là kẻ thù của Luân Hồi thành!”




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch