“Chủ công!” Triệu Vân, Triệu Mãnh và Quách Gia đi sau Diệp Thần thấy cảnh này lập tức kinh hãi kêu lên.
Bọn họ không ngờ tới Diệp Thần thế nhưng muốn cứng rắn đối đầu ba mươi vị tướng lĩnh Ô Hoàn cùng quân đoàn thân vệ của họ.
Tuy rằng Diệp Thần có Thần Tiêu Ngự Lôi Quyết nhưng ở thế giới này chắc chắn dùng không được.
Bởi vì ở nơi này nguyên thần của Diệp Thần đã bị phong ấn cấm sử dụng.
Thần Tiêu Ngự Lôi Quyết không dùng được liền vô pháp nháy mắt hạ ba mươi vị tướng lĩnh Ô Hoàn như vậy chủ công bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Ba mươi tên tướng lĩnh Ô Hoàn ở đó có hai mươi tám hoàng cấp võ tướng còn có hai tên đế cấp võ tướng, thực lực tuyệt đối không thấp.
Đương nhiên đây là Triệu Vân cùng Triệu Mãnh cùng nhìn dưới cái nhìn của Quách Gia cho nên ba người bọn họ đại kinh thất sắc.
Giữa không trung Diệp Thần cưỡi trên chiến mã, khinh thường liếc mắt qua tướng lĩnh Ô Hoàn cùng thân vệ bọn họ đang điên cuồng lao đến lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Thí Thần Thương tại một khắc này vung cao lên.
“Oanh”
Một đoàn lửa cháy bỗng nhiên xuất hiện bám vào trên Thí Thần Thương.
Thí Thần Thương đen bóng to lớn nháy mắt được ngọn lửa bao quanh.
Nhưng thân thể Diệp Thần lại không bị lửa cháy đến dù chỉ một ít.
Lửa cháy nóng rực giữa bóng đêm đen nhánh như một trản đèn sáng, sáng chói đòi mạng.
“Đó là......” Thấy biến hóa của Thí Thần Thương, Triệu Vân không khỏi kinh ngạc thốt lên.
“Tử Long! Mau lên! Mau nghĩ cách cứu viện chủ công!" Triệu Mãnh tuy rằng cũng ngây ra như phỗng nhưng rất nhanh đã phản ứng lại bạo thanh quát lên.
“Không cần qua đó!” Quách Gia quan sát Diệp Thần đáp đất hai mắt sáng quắc nói.
Đúng lúc này Diệp Thần giơ cao thần thương rực lửa lên vung về phía trước.
“Ong”
Một đạo lửa cháy tạo thành hỏa lực trong giây lát xuất hiện xông tới chém thẳng vào mặt ba mươi vị tướng lĩnh Ô Hoàn.
“Không tốt! Tránh mau!” Thủ lĩnh Ô Hoàn cả kinh rít lên.
Diệp Thần có thể khống chế ngọn lửa đã khiến hắn kinh không nhẹ thời điểm ngọn lửa biến thành hỏa lực chém về phía bọn họ lại mãnh liệt vô cùng làm linh hồn thủ lĩnh Ô Hoàn bỗng nhiên cảm giác được tử vong bao trùm.
Cái loại cảm giác này làm da đầu hắn tê dại lông tóc dựng ngược lên.
Cho nên hắn lớn tiếng cảnh báo.
Trên thực tế không cần hắn cảnh báo, toàn bộ võ tướng Ô Hoàn đều cảm nhận được tử vong buông xuống.
Kiếp sống chinh chiến của họ chưa từng trải qua việc này.
Bọn họ không hẹn mà cùng né tránh, đồng thời vận chân khí để trốn khỏi uy hiếp tử vong.
Nhưng tốc độ lưỡi thương lửa cực nhanh chớp mắt đã tiến sát bọn họ.
“Xoạt, lạp” mấy chục tiếng vang lên.
Ba mươi vị tướng lĩnh Ô Hoàn từ đế cấp đến hoàng cấp đều không ngoại lệ biểu tình nháy mắt ngưng trọng.
Chỉ thấy nửa người trên lưng chiến mã thoát ly khỏi cơ thể bọn họ.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Tiếng động thô bạo liên tục vang lên.
Chỉ thấy ba mươi vị tướng lĩnh Ô Hoàn bị trảm thành hai đoạn thi thể, kể cả chiến mã nháy mắt cháy bùng lên.
“Hí——”
Chiến mã kêu thảm không ngừng.
Đúng lúc này “Oanh” một tiếng nổ lớn vang lên.
Thân thể kín lửa của ba mươi vị tướng lĩnh Ô Hoàn trong giây lát nổ tung tức khắc biến thành biển lửa vây kín hơn vạn thân vệ Ô Hoàn.
“A......”
“Cứu......”
“Hí———”
Quân đoàn thân vệ tướng lĩnh Ô Hoàn la hét thảm thiết thê thương rống lên trên chiến trường.
Ngàn vạn ngọn lửa nhanh chóng bùng lên giữa nơi tụ cư lớn ở Ô Hoàn.
Diệp Thần cưỡi chiến mã đáp đất thật mạnh.
“Thịch thịch, thịch thịch”
Tiếng thi thể ngã xuống đất liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy cả quân đoàn thân vệ lẫn chiến mã giãy giụa trong biển lửa nhanh chóng ngã xuống đất mất đi hô hấp.
“Chủ công...... mạnh quá!” Triệu Vân chứng kiến cảnh này không khỏi hít vào một hơi hai mắt sáng rực lên tiếng tán thưởng.
“Chủ công, thiên hạ vô địch!” Triệu Mãnh phục hồi lại tinh thần kích động reo lên.
“Ha ha ha, chủ công vũ dũng, thiên hạ vô song!” Quách Gia cuồng tiếu.
Giờ khắc này biểu tình đám thủ hạ Diệp Thần đều là hưng phấn, kích động và tự hào.
Bởi vì chủ công bọn họ, Diệp Thần, một thân chém giết ba mươi vị tướng lĩnh Ô Hoàn còn giết hơn vạn quân đoàn thân vệ.
Loại võ dũng này khó gặp khó cầu!
Thế nhưng giờ khắc này, chủ công bọn họ Diệp Thần dùng ra tới lại còn mạnh mẽ đến như vậy.
“Đây…… Đây còn là người sao......” Một binh sĩ Ô Hoàn chứng kiến một kích của Diệp Thần xong thân thể run lên hai mắt hoảng sợ thét to.
“Ta...... Ta không muốn chết a...... Ta muốn đi Ô Hoàn Sơn...... Ô ô ô...... Ta muốn đến Ô Hoàn Sơn......” Một người kinh sợ khóc hô.
Giữa nơi tụ cư lớn của Ô Hoàn người nào thấy một kích chém chết tất cả thủ lĩnh của tụ cư cộng thêm hơn vạn quân đoàn thân vệ kia đều bị dọa choáng váng.
Dáng vẻ bá đạo ngang ngược kia cùng vũ lực quá mạnh không thể địch nổi còn có sát ý tàn bạo lãnh khốc mà lại vô tình kia, giờ khắc này khắc thật sâu trong lòng sĩ binh Ô Hoàn ở đây.
Bọn họ khủng hoảng, sợ hãi và kinh sợ một chút dũng khí chống lại Diệp Thần cũng không có!
Trốn ! Liều mạng trốn là ý niệm còn sót lại của họ.
Mà giờ khắc này, trong tụ cư của Ô Hoàn còn có năm mươi vạn tướng sĩ!
Nhưng mà chính là này năm mươi vạn người lại bị một mình Diệp Thần dọa sợ, gan đóng băng bắt đầu liều mạng chạy trốn.
“Lộc cộc, lộc cộc”
Diệp Thần cưỡi chiến mã còn ở xung phong nhìn thấy tàn binh Ô Hoàn đang liều mạng chạy trốn lạnh lùng cười rồi sau đó mở miệng quát:
“Giết!”
Diệp Thần ra lệnh xong liền kẹp chặt bụng ngựa tăng tốc phóng ngựa về phía trước.
“Giết! Giết! Giết!”
Binh sĩ Luân Hồi hô giết liên tục.
“Ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh mặt đất chấn động.
Kỵ binh Luân Hồi ý chí chiến đấu càng lúc càng cao sát khí mãnh liệt đến mức hít thở không thông!
“Thịch thịch”
Vô số tiếng thân thể bị đánh bay rất nhanh vang lên.
Phàm là binh lính Ô Hoàn xuất hiện đều không ngoại lệ đều bị ngựa tiên phong húc bay lên thật cao rồi khi rơi xuống lại bị vạn mã dẵm chết, thịt nát xương tan.
Quá thời gian một tuần trà kỵ binh Luân Hồi lại lần nữa hoàn thành một đợt xung phong.
Nơi vó ngựa kỵ binh giẫm qua đất đai đều nhiễm màu đỏ huyết.
Trên mặt đất vô số tay cụt chân cụt nằm lăn lóc còn có vô số thịt xương nát vụn.
Mùi huyết tinh nồng nặc bắt đầu phiêu đãng, lại phiêu đãng nơi nơi đều là tiếng gào thảm, tiếng thét chói tai và tiếng khóc lóc cầu tha mạng.
Diệp Thần lúc này quay đầu ngựa lại nhìn về phía Triệu Vân Triệu Mãnh: “Triệu Vân, Triệu Mãnh!!”
“Có mạt tướng!” Triệu Vân Triệu Mãnh đồng thời khom người, lớn tiếng đáp.
“Mỗi người lãnh năm vạn binh truy sát binh sĩ Ô Hoàn một kẻ cũng không để sót!” Diệp Thần đột nhiên trợn hai mắt mở miệng quát lên.