Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 223: Bạch Hổ chiến trận phát uy

Chương 223: Bạch Hổ chiến trận phát uy

Lại là nhóm binh lính Ô Hoàn đang muốn đứng dậy đi tuần tra lại thấy được trên con đường lên núi thế nhưng lại toát ra bóng những mảnh người đông nghìn nghịt.

Mẹ nó nơi này chính là Ô Hoàn sơn, vương đình Ô Hoàn, thế nhưng có người ở trong đêm lén lút đi lên.

Thực rõ ràng những người này căn bản không phải điều tốt lành gì tới nơi này.

Cho nên binh lính Ô Hoàn khiếp sợ chốc lát sau đó mở miệng hô lên.

“Cái gì a, tối khuya rồi không biết để người khác ngủ a.” thanh âm vào lúc này vang lên.

Nhóm thủ vệ ở quan ải thứ nhất của Ô Hoàn hiển nhiên là ngày thường đã không đứng đắn chấp hành chức trách thủ vệ.

Bởi vì bọn họ không nghĩ tới có người sẽ vọt tới nơi này càng không nghĩ tới sẽ có người to gan lớn mật muốn tấn công vương đình Ô Hoàn.

“Có người! Có người đánh lên đây!” binh canh gác Ô Hoàn nghe đến đó vội vàng mở miệng hô.

Trên đường lên núi hai mắt Diệp Thần chớp một cái rồi sau đó nhảy lên cao, trong khoảnh khắc đã nhìn thấy phần lớn cảnh quan ải.

Dưới ánh trăng, Thí thần thương xuất ra Diệp Thần nhảy cao lên trong nháy mắt xuất hiện ở trong tầm mắt mười binh lính Ô Hoàn.

Đội trưởng thủ vệ vừa mới há mồm muốn quát lớn trong tức khắc ngẩn ngơ.

“Sao có thể!” Một binh sĩ Ô Hoàn kinh thanh hô.

Bởi vì Diệp Thần đột nhiên xuất hiện cũng vì hắn lại nhảy lên cao như vậy.

Giữa không trung Diệp Thần nhìn nhóm binh sĩ trấn giữ quan ải Ô Hoàn lạnh lùng cười, tay phải Thí Thần Thương đột nhiên hướng tới quan ải mà đánh.

“Ong.”

Một đạo khí trong nháy mắt xuất hiện rồi sau đó trảm xuống bọn lính ở quan ải Ô Hoàn.

“Địch......” đội trưởng thủ vệ vừa mới hoàn hồn tức khắc kinh hãi vội vàng mở miệng hô, nhưng mà lời nói đến một nửa đột nhiên im bặt.

“Vèo, vèo, vèo”

Âm thanh trăm mảnh thân thể bị chặt đứt trong nháy mắt vang lên.

“Thình thịch, long thông, thình thịch”

Nhóm binh lính của quan ải bên trong Ô Hoàn biểu tình trong nháy mắt đọng lại rồi sau đó một đám thi thể bị cắt đứt té lăn trên đất.

“Rầm, rầm” mấy tiếng truyền đến.

Nội tạng cùng với ruột và máu tươi ở lúc này từ trong cơ thể binh sĩ Ô Hoàn tuôn ra.

Mà mùi tanh ngay sau đó dâng lên.

“kooong” một tiếng truyền đến.

Diệp Thần dừng ở bên trong quan ải, tay phải Thí Thần Thương hướng tới cửa đột nhiên đập xuống.

“Oanh” một tiếng vang lớn truyền đến.

Nhìn cửa lớn quan ải thực chắc chắn thế nhưng trong nháy mắt bị bạo liệt thành bột phấn.

Quân đoàn Luân Hồi lúc này vọt tới đi theo Diệp Thần đi hướng lên tấn công.

Đạo quan ải thứ nhất biến động bất thường khiến cho đạo quan ải thứ hai chú ý.

Tuy rằng ngày thường không chú ý canh gác nhưng là tiếng lớn như vậy vang lên nhóm bọn hắn cũng nghe được.

Khi bọn chúng đứng ở bên trong quan ải nhìn Diệp Thần còn có Quân đoàn Luân Hồi xông lên một đám tức khắc trợn mắt há hốc mồm.

Căn bản bọn họ không nghĩ tới sẽ có người đánh tới nơi này bởi vì nơi này là nội tộc sâu bên trong của người Ô Hoàn.

Mặc kệ là ai muốn tấn công dòng dõi Ô Hoàn trước tiên bọn họ đều sẽ nhận được tin tức căn bản sẽ không sợ đánh lén.

Cho nên bọn họ ngày thường canh gác phần lớn là uống rượu nói chuyện phiếm khoác lác hoặc là chính là ngủ mê mệt.

Không ai quản cũng không ai hỏi.

Bởi vì đều biết nơi Ô Hoàn sơn này thời điểm không nhận được tin tức không có khả năng bị người đánh tới cửa.

Có thể đánh bọn họ cũng chỉ là Đại Hán đế quốc nhưng Đại Hán đế quốc liền tính đánh lại đây cũng sẽ không đánh vào sâu Ô Hoàn.

Vô số năm kinh nghiệm khiến người Ô Hoàn đều biết điểm này.

Nhưng hiện tại kết quả này thật làm bọn họ nghi ngờ.

Này con mẹ nó là sự thật... thực sự có người đánh đến Ô Hoàn sơn!

Chẳng những đánh tới nơi này còn đúng là muốn tấn công vương đình Ô Hoàn!

“Đương đương đương”

Âm thanh la lớn trong nháy mắt vang lên.

“Quân đội Đại Hán tấn công Ô Hoàn sơn!”

“Hoàng đế Đại Hán Lưu Hoành phái người tấn công ô Hoàn sơn!”

Một tiếng lại một tiếng thét chói tai từ trong miệng nhóm binh sĩ Ô Hoàn truyền ra.

“Mau! Mau bắn tên!” Đội trưởng thị vệ lúc này lên tiếng quát.

Diệp Thần nhìn thoáng qua binh lính Ô Hoàn ở đạo quan ải thứ hai, lạnh lùng cười, tay phải Thí thần thương đột nhiên đổi chiêu rồi sau đó bạo thanh quát:

“Bạch Hổ chiến trận!”

“Sát! Sát! Sát!” tiếng giết trong nháy mắt vang lên rung trời.

Giây tiếp theo sát khí nồng liệt đến cực điểm trong nháy mắt xuất hiện ở trên không quân đoàn Luân Hồi rồi sau đó cấp tốc ngưng kết.

“Rống”

Tiếng gầm gừ rung trời ngay sau đó vang lên.

Chỉ thấy một con Bạch Hổ thật lớn xuất hiện ở không trung.

“Kia...... Đó là cái gì!” Một tiếng thét chói tai từ một binh lính Ô Hoàn vừa mới cầm lấy cung tiễn truyền ra.

“Bạch Hổ...... Đó là Bạch Hổ...... Trời đất a là như thế nào tới......” Một người lắp bắp hô.

“Ta...... Ta cảm giác hô hấp...... không thông thuận......” Một người nỗ lực hít vào một hơi rồi sau đó vô cùng khủng hoảng hô.

Đêm khuya chính trực, minh nguyệt ngang trời ánh trăng chiếu xuống dưới Bạch Hổ phá lệ lạnh lẽo.

Một đôi mắt hổ kia sát ý tràn ngập nồng liệt, bạo ngược, vô tình,muốn hủy diệt hết thảy.

“Oanh”

Bạch Hổ rơi xuống mặt đất trong nháy mắt bao vây Diệp Thần còn có quân đoàn Luân Hồi bên trong đó.

“Rống!”

Sau tiếng gầm gừ chấn động thiên địa Bạch hổ thả người nhảy xuống đánh tới đạo quan ải thứ hai.

“Bạch Hổ! Bạch Hổ ... tới!”

Tiếng thét chói tai hoảng sợ đến cực điểm tức khắc vang lên.

Kia cao tới trên trăm mét vô cùng khổng lồ mà chân thật mang đến cho người ta chấn động thật sự là quá mức mãnh liệt.

Đặc biệt là trên người Bạch Hổ còn mang theo sát ý nồng liệt đến cực điểm mà cặp mắt kia càng tràn ngập lạnh băng, bạo ngược ánh mắt như muốn phá hủy hết thảy.

Hoảng sợ.... linh hồn bắt đầu rùng mình đó chính là cảm nhận của binh sĩ Ô Hoàn giờ phút này trên quan ải kia.

Trong lòng bọn họ chút ý tưởng đối kháng đều không có... chỉ có là làm sao giữ được mạng sống.

Nhưng mà ý nghĩ muốn này vừa xuất hiện thì Bạch Hổ thả người đánh lại đây trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất.

“Ku ku ku”

Liên tiếp âm thanh bùng nổ trong nháy mắt vang lên

Nhóm binh lính thủ vệ đạo quan ải thứ hai của Ô Hoàn, không trừ một ai, tất cả đều hóa thành một vũng máu cùng biến mất, chỉ còn có núi rừng sừng sững ở trên đạo quan ải thứ hai.

Lưu quang biến mất Bạch Hổ xuất hiện, rồi sau đó lại lần nữa nhảy xuống ở bên trong đạo quan ải thứ ba của Ô Hoàn, trong ánh mắt hoảng sợ của binh lính , hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng mà đi.

“Ku ku ku “

“Khách khách khách”

Liên tiếp tiếng nổ mạnh một lần lại một lần vang lên.

Sơn đạo trên quan ải Ô Hoàn binh lính bao gồm cả bọn trấn thủ quan ải một đám lại một đám biến mất.

Lưu lại chỉ còn một đám bột phấn bay trong gió.

Đến khi đạo quan ải cuối cùng biến thành bụi, dưới chân núi Triệu Vân và Triệu Mãnh chờ đợi đã lâu hai mắt đồng thời trợn lên rồi sau đó mở miệng quát: “Sát!”

“Sát! Sát! Sát!”

Trời cao hét hò ngay sau đó vang lên.

Triệu Vân, Triệu Mãnh cũng vào lúc này mang theo năm vạn binh lính Luân Hồi xông lên sơn đạo giữa sườn núi.

Diệp Thần xông lên nhìn thoáng qua trên phương kia, từng hang tường thành tựa vào núi mà kiến tạo thành mà phía sau nhìn tường thành kia là vương đình Ô Hoàn.

“Đạp vỡ Ô Hoàn, tối nay chúng ta ở đó!”

Nghĩ đến đây Diệp Thần hai mắt nhíu lại rồi sau đó mở miệng quát: “Sát!”

Giây tiếp theo tiếng gầm gừ lại lần nữa vang lên.

“Rống!”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch