Diệp Thần nghe thấy thế hai mắt nhảy dựng lên, mở miệng quát
“ Kêu hắn tiến vào”
“ Rõ, chủ công” binh lính khom người đáp sau đó vội chạy đi truyền lệnh gọi Công Tôn Toản.
“ Phụng Hiếu .... tên Công Tôn Toản một đường đi theo chưa giết một phản quân nào giờ này còn muốn gặp mặt ta ... không biết là hắn có mục đích gì?” Diệp Thần nhìn Quách gia hỏi.
“ Chủ công lúc trước cũng từng nói Công Tôn Toản người này có gia thế hùng hồn, dã tâm to lớn vì thế lần này chắc không đơn giản chỉ là đến chúc mừng “ Quách Gia nghe Diệp Thần hỏi im lặng nghĩ một lúc sau đó khom người đáp.
Diệp Thần trầm mặc một lát sau lại nói “ Để xem hắn muốn như thế nào “
“ Cộp cộp “
Từng tiếng bước chân ngày một gần bên trong đại điện.
Diệp Thần nghe tiếng bước chân liền quay ra nhìn chỉ thấy Công Tôn Toản đang từ bên ngoài bước vào.
“ Mạt tướng Công Tôn Toản bái kiến Bắc Bình tướng quân “ Công Tôn Toản vừa nhìn thấy Diệp Thần vội vàng khom người bái kiến.
“ Công Tôn huynh là có chuyện gì mà muốn gặp ta ?” Diệp Thần hơi hơi mỉm cười khẽ hỏi.
“ Tướng quân, mạt tướng tới là muốn chúc mừng tướng quân “ Công Tôn Toản nghe Diệp Thần hỏi khẽ liếc về nơi xa đặt thi thể Khâu Lực Cư sau lại mở miệng nói.
“ Đây chỉ là một chút chuyện nhỏ làm gì có chuyện vui gì to lớn mà chúc mừng chứ ?” Diệp Thần vừa nói vừa cười ha ha.
“ Tướng quân trong một ngày đập tan Ô Hoàn lại còn giết chết Ô Hoàn Thiền Vu là Khâu Lực Cư đây là một đại công rất nhanh sẽ vang dội khắp toàn dân thiên hạ, mạt tướng tất nhiên là phải tới chúc mừng “ Công Tôn Toản hơi hơi mỉm cười sau đó khom người nói.
Diệp Thần nghe được Công Tôn Toản trả lời, lông mày không khỏi giương lên sau đó lại nói
“ Công Tôn huynh tới đây là chỉ để chúc mừng ?”
Công Tôn Toản nghe Diệp Thần nói vội vàng khom người nói
“ Tướng quân , mạt tướng tới đây ngoài trừ chúc mừng còn muốn tướng quân xem có địa phương nào cần mạt tướng hỗ trợ góp chút sức hay không ? “
“ Hỗ trợ? Nơi này còn có việc gì cần hỗ trợ? Một tộc Ô Hoàn từ trên xuống dưới đều đã bị thu dọn sạch sẽ “ Diệp Thần hơi sửng sốt sau lại trả lời.
“ Tướng quân lần này đại thắng tất nhiên sẽ đích thân Bệ Hạ xét duyệt, giờ này chắc chắn là đã nghĩ đến thu đầu tên Khâu Lực Cư nhưng tướng quân ở đây còn phải quét tước chiến trường cần người lập tức đưa đầu Khâu Lực Cư này đi về Lạc Dương trước.... như thế Bệ Hạ nhất định sẽ ngay lập tức hạ chỉ trọng thưởng cho tướng quân.” Công Tôn Toản nói vừa cung kính khom người.
Dường như trong lời nói của Công Tôn Toản rất thành thật một lòng là vì Diệp Thần mà suy nghĩ nhưng hai mắt Diệp Thần khẽ nhíu lại một đạo hàn quang chợt lóe rồi biến mất.
“ Ý của Công Tôn huynh là đưa đầu Khâu Lực Cư về Lạc Dương càng sớm thì phong thưởng của ta càng cao, phải không ?” Diệp Thần nhìn về phía Công Tôn Toản cười ha ha hỏi.
“ Đúng là như thế, tướng quân lần này chinh phạt Ô Hoàn mạt tướng không có góp công tự thấy hổ thẹn trong lòng, trước mắt điều duy nhất mạt tướng có thể làm được giúp tướng quân cũng chỉ có việc nhỏ này .... còn thỉnh mong tướng quân thành toàn, mạt tướng xin bảo đảm trong vòng nửa ngày liền đến Lạc Dương. “ Công Tôn Toản nghe Diệp Thần hỏi vội vàng khom người nói.
Diệp Thần nghe Công Tôn Toản nói rất thành khẩn làm Diệp Thần không khỏi cảm thấy buồn cười mở miệng nói
“ Kỵ đô úy có tâm “
“ Mạt tướng…” Công Tôn Toản nghe thế tứ khắc sửng sốt sắc mặt ngay lập tức biến đổi vội vàng mở miệng nói nhưng lời vừa nói được một một nửa liền không biết đáp sao.
Diệp Thần đang mỉm cười bỗng biến thành cười lạnh hơn nữa ánh mắt còn mang theo sát khí sực lớn không hề có ý che giấu.
“ Tướng quân, mạt tướng tuyệt đối không có ý đó “ Công Tôn Toản hai mắt đột nhiên co rút vội vàng hô lên.
“ Công Tôn Toản có nguyện ý đi theo ta ?” Diệp Thần nhíu hai mắt lại mở miệng hỏi tiếp.
“ Tướng quân lời này là có ý gì?” Công Tôn Toản sắc mặt biến đổi sau đó lại nói.
“ Thôi được, ta hiểu “ Diệp Thần thở dài nói sau đó tay phải khẽ phất một chiêu Thí Thần thương nháy mắt xuất hiện sau đó một tay chỉ Công Tôn Toản nhàn nhạt nói
“ Cho ngươi một cơ hội so binh khí đi “
“ Tướng quân ..” Công Tôn Toản kinh hãi vội quát lên.
“ Vút ... vút” Triệu Vân Triệu Mãnh đều xuất hiện trước cửa điện chặn đường đi của Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản một giây sắc mặt liền biến thành khó coi vô cùng nhìn về phía Diệp Thần trầm giọng nói
“ Tướng quân, mạt tướng tuy chỉ là một Kỵ đô úy so với người chức quan không cao nhưng cũng là quan viên của Đại Hán, tướng quân chẳng lẽ thật sự muốn giết ta “
“ Ngươi nói đúng, thật sự là muốn giết ngươi “ Diệp Thần gật đầu không chút nào là có ý che giấu trả lời.
“ Xin hỏi tướng quân, mạt tướng khi nào thì đã đắc tội tướng quân?” Công Tôn Toản nghe Diệp Thần nói thế tay nắm chặt thành quyền mở miệng hỏi.
“ Công Tôn Toản ngươi luôn miệng nói là muốn hỗ trợ, trong lòng thật sự là muốn cướp đoạt công lao đi ? Đầu Khâu Lực Cư nếu mà để trong tay ngươi , ngươi nói như thế nào người khác tất nhiên sẽ cho là đúng còn ta sẽ là nói dối “ Diệp Thần lạnh lùng cười lại nói.
“ Tướng quân, tuyệt đối không có chuyện này ! Mạt tướng xin thề với trời, mạt tướng chỉ muốn giúp tướng quân làm một chút việc nhỏ , nếu tướng quân hoài nghi sau khi mạt tướng rời khỏi đây, chuyện của hôm nay mạt tướng tuyệt đối sẽ không nói cho người ngoài nghe “ Công Tôn Toản vội vàng mở miệng đáp.
“ Muốn giúp ta làm việc? Ngươi là cấp dưới của ta ? Còn muốn gặp ai cũng nói như vậy ? Nếu ngươi tốt như vậy chắc ta cũng sẽ thả ngươi đi “ Diệp Thần khinh thường bĩu môi nói.
Công Tôn Toản trong lịch sử chính là chư hầu thuộc dòng chính, khống chế một châu có tâm làm vua không chịu đứng dưới ai điều này Diệp Thần biết.
Nhưng Diệp Thần vẫn muốn nhìn xem đến cuối cùng Công Tôn sẽ lựa chọn ra sao.
Trực tiếp rời đi hay tiến lại gặp mặt Diệp Thần sau đó cáo từ , Diệp Thần không biết Công Tôn Toản đến cuối cùng là lực chọn như thế nào.
Nếu trực tiếp lựa chọn đi theo Diệp Thần hắn càng cao hứng.
Nhưng mà Diệp Thần lại không nghĩ đến chuyện Công Tôn Toản thế nhưng lai tự chạy tới nơi này lời lẽ chính là muốn làm việc giúp Diệp Thần chuyển đầu Khâu Lạc Cư tới Lạc Dương.
Nếu Công Tôn Toản là thủ hạ của Diệp Thần thì có thể nhưng... hắn lại không phải.
Nói dễ nghe thế nào cũng không che dấu được Công Tôn Toản ý đồ muốn cướp công.
Bởi vì Diệp Thần một khi đáp ứng thì kế sách một mũi tên trúng hai đích của Công Tôn Toản liền thành công.
Bởi vì đầu Khâu Lực Cư trên tay hắn lại chính hắn đưa tới Lạc Dương đến lúc đó Diệp Thần báo cáo chiến công cũng không thể nói lại Công Tôn Toản nếu không Diệp Thần tất nhiên sẽ được thêm cái danh là ngươi ghen ghét .
Mà Công Tôn Toản sẽ thu được thanh danh có khi còn có thể thăng thêm chức tước.
Đúng là bởi vì nhìn ra tâm tư của Công Tôn Toản cho nên Diệp Thần mới có thể bộc lộ ra sát khí.
“ Giết chết mệnh quan triều đình, tướng quân cũng biết chịu tội gì “ Công Tôn Toản nghe Diệp Thần không chút nào che giấu sát khí sắc mặt tức khắc trầm xuống quát lên.
“ Nơi này không có người ngoài, giết ngươi thì có làm sao ? “ Diệp Thần lạnh lùng cười mở miệng nói.
Tùy tiện giết một tên nha dịch không có phẩm cấp cũng bị quy vào tội tạo phản chứ đừng nói tới giết mệnh quan triều đình.
Điểm này trong lòng Diệp Thần biết rất rõ.
Nhưng tình huống hiện tại lại khác nơi này chỉ có mình Công Tôn Toản là người ngoài sự việc làm sao có thể truyền ra ngoài.
Cơ hội lần này khó có được Diệp Thần tất nhiên sẽ không bỏ qua lần này nếu để về sau Công Tôn Toản nhờ con đường khác mà đi lên có thể tìm mình gây phiền toái.
Muốn trách thì trách Công Tôn Toản không hề có ý thần phục không nói, còn muốn đánh chủ ý lên Diệp Thần làm sao có khả năng Diệp Thần sẽ buông tha hắn.
“ Giỏi cho một Bắc Bình tướng quân , giỏi cho một ý giết quyết đoán. Một khi đã như vậy Công Tôn Toản nguyện ý lĩnh giáo một chút võ nghệ của bình bắc tướng quân “ Công Tôn Toản nghe đến đó hai mắt tối sầm lại tức giận quát.