Hắc ca mới đầu chỉ là khiếp sợ, sau đó là không tin.
Làm sao có người có khả năng, hơn nữa chỉ là một người, sao có thể giết chết hơn hai trăm người.
Hắc ca lúc này xem ra, căn bản là chuyện không thể nào.
Lúc này, Diệp Thần mặt không hề cảm xúc từ cửa cầu thang đi ra.
"Ta. . . . . . Ta còn không muốn chết. . . . . . Hắc ca bảo trọng!" tiểu đệ Hắc ca , lắp ba lắp bắp nói xong, bỏ chạy thoát thân.
Hắc ca nuyên bản không tin , "Rầm" một tiếng nuốt ngụm nước bọt.
Sát khí, nồng nặc sát khí, mãnh liệt kích thích thần kinh Hắc ca .
Hắn từng giết nhiều lưng, trên lưng cõng không biết bao nhiêu mạng, còn gặp qua rất nhiều sát nhân, đối với sát khí rất mẫn cảm.
Diệp Thần trên người mang theo sát khí, cực kỳ nồng nặc, nồng nặc đến mức Hắc ca có cảm giác nghẹt thở.
"Bằng. . . . . . Bằng hữu, hay là. . . . . . Hay là chúng ta có cái gì hiểu lầm. . . . . ." Hắc ca nỗ lực trấn định, có thể cố gắng hơn nữa cũng vô ích, có điều, hắn vẫn mở miệng.
"Ngươi là lão đại của bọn họ?" Diệp Thần mở miệng hỏi.
"Phải . . . . . Đúng thế. . . . . . Đại ca, nhất định là có hiểu nhầm!" Hắc ca cái cổ cứng ngắc gật gật đầu nói rằng.
Ni Mã, sát khí này, mẹ nó hắn vừa mới giết bao nhiêu người . . . . . .
Hắc ca giờ khắc này chỉ có một ý nghĩ.
Ni Mã, lão tử không có chuyện gì chạy tới đây làm gì!
Diệp Thần hướng về Hắc ca đi tới, mà Hắc ca cả người bắt đầu co giật.
Hắn sợ hãi, sợ Diệp Thần giết chết hắn.
Diệp Thần đi tới trước người Hắc ca, nhìn Hắc ca một chút, sau đó mở miệng nói rằng:
"Ngươi đem tiểu đệ gọi trở về, đi làm cho ta một chuyện, làm xong, các ngươi có thể sống sót, làm không xong, chết!"
"Phù phù" một tiếng truyền đến.
Hắc ca ngồi xuống trên đất, nhưng là bị sợ hãi, cũng là bởi vì nghe được không cần chết, sau đó thả lỏng, hai chân không cách nào chống đỡ thân thể.
Diệp Thần lúc này nhíu nhíu mày.
"Đại ca! Ta lập tức đi gọi bọn họ!" Hắc ca nhìn thấy Diệp Thần cau mày, vội vàng đứng lên, lớn tiếng nói, nói xong, vội vội vàng vàng rời đi khách sạn.
Diệp Thần thấy vậy cũng không nhìn Hắc ca, trực tiếp đi tới phòng lớn khách sạn trên ghế sô pha, ngồi xuống.
Diệp Thần không có giết chết Hắc ca lưu manh này, là bởi vì hắn cần bọn họ đi làm một chuyện, sau đó chính thức thành lập Luân Hồi thôn.
Diệp Thần vốn định chờ ba tháng, sẽ hiện thực sử dụng Kiến thôn lệnh.
Bởi vì thời gian ba tháng, là thời gian an toàn nhất là trí não Bàn Cổ đặt ra.
Diệp Thần có thể dùng ba tháng này đi gom góp tài nguyên, sau đó ở thế giới hiện thực, trực tiếp làm ra thành Luân Hồi.
Bởi vì kiếp trước, thì không ít người có lãnh địa ở thế giới hiện thực , bị người khác chiếm lĩnh.
Diệp Thần không muốn lãnh địa của mình cũng xuất hiện tình huống như vậy, vì lẽ đó dự định khi trực tiếp làm ra Luân Hồi thành, sẽ sử dụng tường thành ( thật ).
Như vậy, hắn sẽ không sợ người khác có chủ ý đánh thành Luân Hồi .
Sau khi tường thành ( thật ) được sử dụng, có mũi tên tự động công kích, uy lực kia không phải là người nào yêu thú nào là có thể chịu đựng được .
Thế nhưng bây giờ Diệp Thần không muốn chờ, Diệp Thần muốn ở thế giới hiện thực thành lập Luân Hồi thôn sớm nhất có thể.
Còn nguyên nhân, chính là vừa lấy được Tụ Linh Trận bàn ( Địa cấp ).
Vật này, càng sớm sử dụng càng tốt, mỗi ngày có thể tự động sinh ra linh thạch.
Linh thạch là nhu phẩm cần thiết cho sau này, đối với người quan trọng, đối với sự công thủ của lãnh địa cũng quan trọng như nhau.
Còn hiện tại, nếu lập tức kiến tạo lãnh địa, sẽ bị người khác rình mò, Diệp Thần cũng không lo lắng, chỉ cần hắn có đầy đủ thực lực kiên cường, bất luận rình mò như thế nào đều là vô dụng.
Diệp Thần bây giờ có sức mạnh, cũng có tự tin!
Bởi vì Tinh thần châu trăm phần trăm đồng bộ, cũng bởi vì Linh Thú Viêm Hổ bên trong Hồng Hoang Thế Giới.
Hai vật này thiếu một thứ cũng không được.
Tinh thần châu, có thể bảo đảm sức mạnh Diệp Thần nhanh chóng nâng lên, mà Linh Thú Viêm Hổ, có thể ở thời điểm hắn cần, triệu hoán đến thế giới hiện thực, bảo vệ Diệp Thần.
Cho tới không lâu sau đó, trên thế giới sẽ có càng ngày càng nhiều mãnh thú, thậm chí là yêu thú.
Diệp Thần cũng không lo lắng.
Chỉ cần ở thế giới hiện thực thành lập lãnh địa, trong ba tháng, cùng lúc với trí tuệ Bàn Cổ xây dựng khu an toàn.
Còn đám Hắc ca này lưu manh, có thể trở về hay không, Diệp Thần cũng không để ý.
Không trở lại, Luân Hồi thôn cũng có thể thành lập, chính là Diệp Thần cần một chút lao động miễn phí mà thôi.
" cọc cọc"
Âm thanh của giày cao gót bước đi truyền tới.
Là Hồ Tiểu Nguyệt,cô ta xuống lầu.
Diệp Thần không đến xem đến Hồ Tiểu Nguyệt, chỉ là ngồi ở trên ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong đại sảnh khách sạn, xác chuột mãnh thú khắp nơi, ở cửa cầu thang, máu không ngừng hướng về phòng lớn chảy xuống.
Mùi máu tanh, cực kỳ nồng nặc.
"Diệp. . . . . . Diệp Thần. . . . . ." Hồ Tiểu Nguyệt sắc mặt phức tạp nhìn về phía Diệp Thần, do dự một hồi lâu, lúc này mới lên tiếng kêu lên.
"Ngươi muốn đi đâu, liền đi, không cần hỏi ta." Diệp Thần cũng không quay đầu lại nói rằng.
Đối với Hồ Tiểu Nguyệt, Diệp Thần không có cảm giác gì đặc biệt.
Xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng nàng cũng không phải là nữ nhân của hắn.
Hai người là đồng học, lại trước giờ chưa từng nói qua một câu.
Tính cả lần này, Diệp Thần cứu nàng ba lần, nhưng Diệp Thần cũng không vì thế thế mà có cảm giác gì.
Không phải hắn lạnh nhạt, mà là, Diệp Thần giờ khắc này không có tâm tư này.
Thế giới biến đổi lớn, vu yêu quật khởi, mà nhân loại lại nội chiến, âm mưu, phản bội, chém giết, vừa máu tanh lại tàn khốc.
Đây chính là trí nhớ kiếp trước của Diệp Thần.
Vì lẽ đó, Diệp Thần đối với bất luận người nào, đều có tâm cảnh giác, sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào.
Mặc dù là đẹp, diễm vô song, Diệp Thần cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, càng sẽ không vì vậy mà đi lấy lòng.
Đang lúc này, Diệp Thần lông mày nhất thời vừa nhíu.
"Tiểu Nguyệt trong điện thoại nói đến, có phải là nơi này?" tiếng gào lo lắng táo bạo, đang truyền tới.