“ Chủ công, mạt tướng…” Triệu Mãnh nghe thấy Diệp Thần muốn để hắn ở lại vội vàng khom người nói.
Nhưng mà lời nói còn chưa nói hết đã bị Diệp Thần đánh gãy.
“ Triệu Mãnh nghe lệnh”
Triêu mãnh hơi hơi sửng sốt một lúc sau đó quỳ một gối xuống đất lớn tiếng đáp
“ Có mạt tướng “
Diệp thần nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Triệu Mãnh hơi hơi mỉm cười sau đó mở miệng quát
“ Ngay trong ngày hôm nay ngươi chọn lựa và thao luyện mười vạn binh chuẩn bị thành lập trọng trang kỵ binh, ngươi có làm được hay không ?” ( trọng trang kỵ binh : kỵ binh hạng nặng =))) )
Triệu Mãnh nghe đến đó cả người liền ngẩn ngơ.
Hắn không thể nghĩ tới Diệp thần không gọi hắn đi theo là để hắn đảm nhiệm vị trí thống soái lãnh đạo mười vạn binh .
Đây dù hắn nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
“ Triệu Mãnh, có làm được hay không?’ Diệp Thần trợn lớn hai mắt rống to.
“ Có, mạt tướng làm được “ Triệu Mãnh ngữ khí trịnh trọng rống giọng hô.
Lúc này đây trong nội tâm của Triệu Mãnh cực kỳ kích động cũng rất là cảm động, bởi vì hắn sẽ trở thành thống lĩnh mười vạn binh càng bởi vì hắn được Diệp Thần trọng dụng.
Trên thực tế bản thân Triệu mãnh cũng rất có khả năng hơn nữa tư chất cũng không kém.
Hơn nữa hắn còn được dùng võ tướng chi hồn của Khâu Lực Cư, kẻ mà chẳng những là đế cấp võ tướng còn là đệ nhất võ tướng trong lịch sử.
Lãnh đạo mười vạn binh lính đối với Triệu Mãnh bây giờ mà nói cũng không có gì khó khắn.
Nhưng trước hắn thì thủ hạ của Diệp Thần còn chưa có ai có nhiều binh như vậy, trên Triệu mãnh còn có Triệu Vân Điển Vi nhưng là hai người võ tướng siêu nhất lịch sử hoàn toàn không cần phải so sách với gia binh như Triệu Mãnh dẫn dắt.
Diêp thần nhìn Triệu Mãnh vô cùng kích đọng thì vừa lòng gật đầu sau đó lại nói
“ Tốt lắm, ngay ngày mai khởi hành ngươi trở thành vị thống soái thứ hai của thành luân hồi cần phải tận lực luyện binh”
“ Rõ chủ công “ Triệu Mãnh nỗ lực ổn định lại tinh thần sau đó lớn tiếng đáp.
Diệp Thần cười ha hả gật đầu sau đó nhìn vè phía Thái Ung nói
“ Nhạc phụ, luân hồi thành giờ có thêm hơn ba trăm vạn dân mới, trẻ con người già cũng có nhiều, công việc không ít liền phải làm phiền nhạc phụ “
“ Ta sẽ toàn lực hoàn thành “ Thái Ung nghe rõ mệnh lệnh của Diệp Thần vội vàng khom người đáp.
Diệp Thần gật đầu đáp lại sau đó nhìn về phía Quách gia Triệu Vân phân phó
“ Việc phòng ngự Luân Hồi thành liền giao cho các ngươim Tử Long cũng không được chậm trễ phải gia tăng huấn luyện quân đoàn bạch mã “
“ Thuộc hạ hiểu rõ “ Triệu Vân Quách gia đồng loạt khom người nói
Diệp Thần hơi mỉm cười đứng dậy bước ra khỏi phòng, đám người Triệu Vân Quách gia vội vàng đứng dậy cung tiễn hắn.
Diệp Thần vừa bước đến Truyền tống trận liền nhìn thấy luân hồi quân đoàn được vũ trang đầy đủ cùng năm chiến mã đứng trước, còn có riêng một thiên mã cắm ngọn cờ trên lưng.
Luân hồi quân đoàn đồng loạt quỳ một gối xuống đất bái
“ Tham kiến chủ công “
Diệp Thần nhìn thấy cảnh này còn không rõ ràng sao được, luân hồi quân đoàn từ sáng sớm đã được an bài chờ ở nơi này.
Quách Gia lúc này vẻ mặt đầy ý cười khom người nói
“ Vì an toàn của ngài mong chủ công chớ trách “
Diệp Thần nghe thế trừng mắt nhìn Quách gia một cái sau đó hướng về phía Luân Hồi quân đoàn quát lớn
“ Khởi hành, truyền tống tới Lạc Dương “
“ Rõ chủ công “
Một loạt tiếng hét lớn ngay lập tức vang lên.
Giây tiếp theo từng đợt quân lính xếp hàng bước vào truyền tống trận, một đoàn ánh sáng lóe lên liền biến mất.
“ Hí luật luật “
Tiếng hí như tiếng sấm vang lên.
Tiểu kim- kim sắc thiên mã lúc này tới bên người Diệp Thần lấy đầu ngựa nhẹ nhàng cọ cọ.
Sau khi toàn bộ luân hồi quân đoàn đã đi vào truyền tống trận xong xuôi Diệp Thần liền bước vào truyền tống.
Quách gia Triệu Vân cùng với Thái Ung đồng thời khom người bái
“ Cung tiễn chủ công “
Diệp Thần gật đầu sau đó liền biến mất.
Truyền tống trận bên ngoài ngoại ô cách thành Lạc Dương năm mươi dặm.
Diệp Thần vừa xuất hiện một tiếng hét chói tai liền truyền tới
“ Thành tướng quân…đừng đánh…đừng đánh…aiz…”
Diệp Thần nghe được tiếng kêu hai mắt mở lớn không khỏi thấy sửng sốt.
Cách đó không xa tiểu thái giám Tam Đức Tử đang bị một thanh niên nam tử ấn trên mặt đất hung hang đánh.
Mà chung quanh đó một đám tiểu thái giám từng người run rẩy bị một đám binh tướng vây bên trong, không một ai dám lộn xộn.
Ngọa tào đây là tình huống gì?
Từ từ…. Thành ? Hình như là nhi tử của Hà Tiến.
Diệp Thần vừa mới nghĩ tới đây liền nghe thấy một tiếng rống giận vang lên
“ Lão tử đánh chết ngươi cái tên bị thiến này , còn dám chặn đường lão tử, có biết cái gì gọi là quân lệnh trong người”
Một loạt tiếng quyền đánh xuống lại vang lên.
“ Thành tướng quân đây là hiểu lầm hiểu lầm a, tạp gia là phụng ý chỉ của Bệ Hạ tới đây đón tiếp Bắc Bình tướng quân, không phải là có ý ngăn trở đường đi của Thành tướng quân a “ Tam Đức Tử một bên liều mạng bảo vệ những chỗ yếu hại một bên hô to oan uổng.
Tiểu thái giám Tam Đức Tử bị đánh mặt mũi sung vù nhưng căn bản không dám phản kháng chỉ có thể cố gắng che chắn.
Gã là thái giám không sai nhưng không phải quyền cao chức trọng như Trương Nhượng nếu mà dám phản kháng kết cục sẽ rất thảm.
Đúng lúc này Tam Đức Tử nhìn thấy Diệp Thần đã tới vội vàng hô to cầu cứu
“ Diệp tướng quân cứu mạng cứu mạng a “
Hà Uy đột nhiên chém ra một quyền đập vào đầu Tam Đức Tử.
“ Phanh” một tiếng Tam Đức Tử liền lâm vào hôn mê.
Diệp Thần nhìn thấy cảnh này hai mắt lạnh hẳn đi một đạo hàn quang lóe lên rồi biến mất
Đây là chạy tới muốn xả giận.
Mưu kế không tồi ý tưởng cũng rất tốt nhưng tiếc là cách làm quá ngu ngốc.
“ Hahaha ,Diệp Tướng quân hạnh ngộ hạnh ngộ” Hà Uy lúc này không thèm nhìn tới Tam Đức Tử trực tiếp xoay người ôm quyền vừa cười haha nhìn Diệp Thần.
Trên mặt gã đầy sự kiêu ngạo nhìn như chào hỏi nhưng kỳ thật trong mắt lại là miệt thị.
Gã là nhi tử của Hà Tiến, địa vị tôn quý ở Lạc Dương này không một ai dám chọc kể cả nhìn thấy thái giám không thuận mắt Hà Uy cũng dám ra tay giáo huấn.
Lúc này chạy tới đây chính là muốn xả giận thay cho phụ thân gã Hà Tiến.
Ai kêu Diệp Thần lúc trước làm thịt người của phụ thân làm y mất hết mặt mũi, lại còn hại gia tộc gã mất vô số của cả tiền bạc, làm tiền tiêu vặt hàng tháng bị giảm đi không ít.
Vì để trả thù Diệp Thần Hà Uy đã sai người chuyên đi tìm hiểu về Bắc Bình tướng quân kia sau đó phát hiện Diệp Thần với Trương Nhượng có quan hệ không rõ ràng nhìn thì giống như đứng về bên Trương Nhượng nhưng cả triều văn võ đều không nghĩ như thế.
Cho nên khi biết được hôm nay Diệp Thần đến Lạc Dương gặp mặt Lưu Hoành như thế chắc cũng chỉ là giả bộ.
Mặc kệ Diệp Thần có ra tay hay không thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về gã.
Nếu ra tay thanh danh của Diệp Thần liền hỏng cả triều văn võ đều khinh thường Diệp Thần sau đó hướng công kích về hắn.
Còn không ra tay ắt Trương Nhượng sẽ nghi ngờ Diệp Thần thậm chí còn ghi hận tên kia, mặc kệ là như thế nào nhưng chắc chắn Trương Nhượng sẽ không ra tay giúp Diệp Thần cuối cùng hắn cũng chỉ còn cách lực chọn đầu quân cho Hà gia.
Đến lúc đó gã nghĩ muốn xoa nắn Diệp Thần như thế nào liền có thể tùy ý vui đùa trừ phi không muốn thăng quan tiến chức bằng không cũng chỉ có thể tùy theo ý gã.
Bởi vì phụ thân gã là đại tướng quân mà gã là nhi tử duy nhất của ông.
Diệp Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Hà Uy một cái sau đó liền quát lên
“ Phản tặc to gan, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ra tay đánh công công bên người bệ hạ, chờ khi trở về ghi vào tội mưu phản”
“ Ngươi” Hà Uy nghe đến đó sắc mặt ngay lập tức biến đổi sau đó tức giận quát