Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 281: Cao Thuận.

Chương 281: Cao Thuận.

Diệp Thần ngay từ lúc các người chơi vây quanh liền phát hiện ra người này.

Chẳng qua người này từ cách ăn mặc trang bị cũng không có gì hơn người, thật giống một người nhà nghèo bình dân hơn nữa Diệp Thần cũng không hề quen biết nên chỉ cho rằng đó là một bá tánh bình thường nên cũng không chú ý nhiều.

Nhưng mà hắn vừa nói xong Diệp Thần bất ngờ trợn lớn hai mắt sau đó nhìn thẳng về phía Cao Thuận hỏi lại

“ Ngươi là Cao Thuận ?”

Cao Thuận hơi hơi sửng sốt, không nghĩ rằng Diệp Thần thế nhưng đã từng nghe qua tên mình nhưng không dám để Diệp Thần đợi lâu Cao Thuận vội vàng khom người nói

“ Bẩm tướng quân tại hạ chính là Cao Thuận”

“ Rất tốt, đánh với ta vài quyền xem thân thủ ngươi” Diệp Thần hơi mỉm cười sau đó nói

Cao Thuận nghe đến đó lại càng ngạc nhiên trừng lớn hai mắt sau đó quá đỗi vui mừng khom người đáp

“ Rõ, tướng quân “

Cao Thuận sao có thể không nghe ra chủ ý của Diệp Thần, Bắc Bình tướng quân đây là muốn khảo nghiệm hắn.

Chỉ cần hắn thông qua khảo nghiệm sẽ được Diệp Thần tán thành sau đó thu làm thủ hạ.

Đây cũng chính là muc đích mà hắn tìm đến Diệp Thần.

“ Ngọa tào ngọa tào, là Cao Thuận “ một người chơi gần đó nghe được người bản xứ báo danh họ, hai mắt ngẩn ngơ sau đó kinh ngạc hô lên.

“ Dựa vào! Cao Thuận đi với ta, đi với ta , ta cho ngươi vạn lượng hoàng kim, ngàn mỹ nhân xinh đẹp “ một người chơi hít một ngụm khí lạnh không tin nổi sau đó bất thình lình hét lên.

‘ Đi theo ta, đi theo ta Cao Thuận! Chỉ cần ngươi đi theo ta ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi”

“ Cao Thuận, phó trấn trưởng trấn Cuồng Phong liền đem cho ngươi, binh lính đều đem cho ngươi chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo ta, muốn tiền có tiền muốn người có người”

Các người chơi điên cuồng rống lên một bên thì gầm rú một bên xông về phía Cao Thuận.

Diệp Thần liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, không cần mở miệng nói gìtiểu thái giám tên Hằng tử rất linh trí nhìn về phía thủ vệ cổng thành lớn giọng quát

“ Mắt mù, các ngươi không nhìn thấy không nhìn thấy nơi này có loạn dân đang làm phiền Bắc Bình tướng quân à? Còn không mau ngăn cản”

Lời tiểu thái giám vừa nói xong nhóm thủ vệ canh giữ cổng thành quy sang nhìn nhau, sau đó không ai hẹn ai cùng cầm lấy binh khí tiến lên ngăn cản người chơi, nếu ai không nghe lời liền một thương đâm qua.

Diệp Thần nhìn cửa thành trong thoáng chốc liền đuổi được đám người chơi đi hơi hơi mỉm cười sau đó nhìn Cao Thuận nói

“ Tiếp quyền”

Diệp Thần vừa nói xong liền chém ra một quyền đâm về phía Cao Thuận.

Mặt Cao Thuận nguyên bản còn đang trấn định, nhưng khi nhìn thấy Diệp thần đơn giản chém ra một quyền nhưng hung hiểm vạn phần sắc mặt liền biến đổi vội vàng vận công toàn sức phòng thủ.

“ Phanh “ một tiếng vang lớn truyền ra.

Tay Diệp Thần trực tiếp va chạm với tay Cao Thuận đang giơ lên đỡ.

Cao Thuận trực tiếp lùi về phía sau vài bước.

“ Ai nha, tướng quân thật lợi hại” tiểu thái giám vội vàng tán thưởng.

Diệp Thần khẽ mỉm cười sau đó nhìn về phía Cao Thuận đang khiếp sợ cũng hơi ảm đạm nói

“ Ngươi không tồi, về Luân Hồi thành làm tướng lãnh cầm binh đánh giặc giúp ta , ngươi có đồng ý hay không ?”

Cao Thuận nguyên bản nghĩ không thể qua được khảo nghiệm của Diệp Thần mà suy sụp tinh thần , nghe được câu hỏi thì sửng sốt quay lại phía Diệp Thần.

Hắn muốn xác nhận Diệp Thần có phải đang nói dối hắn, có phải là đang lừa gạt hắn hay không.

Nhưng từ trong mắt với biểu cảm của Diệp Thần, Cao Thuận đều nhìn thấy sự tán thưởng một cách chân thành.

Sau khi Cao Thuận xác nhận thật sự Diệp Thần không nói dối trong lòng thấy cảm động vô cùng nhưng sau đó thấy hổ thẹn với bản thân

“ Tướng quân, Cao Thuận không thể tiếp được một chiêu của tướng quân, ta…”

“ Đừng xem thường mình, ta dùng năm thành lực lượng đánh ngươi lại không hề bị thương, cũng đủ để chứng minh thực lực của ngươi” Diệp Thần nghe thấy thế cười cười rồi lại nói

Diệp thần nói xong tay tạo một trảo, binh khí đang treo bên hông đội trưởng đội thủ vệ cổng thành liền bay về phía Diệp Thần, sau đó hắn bấm tay bắn ra một tia khí.

Mũi kiếm nháy mắt bị đứt gẫy sau đó bay thẳng về phía tường thành.

“ Vèo” trường kiếm đâm sâu vào trong tường thành.

Cao Thuận nhìn thấy cảnh này cả người liền ngẩn ngơ .

Hành động này của Diệp Thần là muốn nói cho Cao Thuận biết một chuyện, thực lực của Diệp Thần rất mạnh, mạnh đến trình độ biến thái.

Sau khi lấy lại tinh thần Cao Thuận lập tức khom người nói

“ Cao Thuận bái kiến chủ công “

“ Đinh, đệ nhất lịch sử võ tướng Cao Thuận muốn nhận ngươi làm chủ có tiếp nhận hay không?”

Vô nghĩ, tất nhiên là tiếp nhận!

“ Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được đệ nhất võ tướng lịch sử Cao Thuận một lòng trung thành”

Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Diệp Thần cười ha hả sau đó bước nhanh đến đem Cao Thuận đỡ lên sau đó nói

“ Cao Thuận ngay trong ngày hôm nay ta muốn ngươi trở về Luân hồi thành làm tướng lĩnh, lãnh đạo mười vạn binh, ngươi có làm được hay không?”

“ Chủ công….” Cao Thuận nghe đến đó kinh ngạc sửng sốt hô lên.

“ Đừng tự xem nhẹ, huống chi có tài năng có vị trí mới có thể ổn định ở vị trí này, chẳng lẽ ngươi cho rằng không có tài không cố gắng mà có thể ngồi yên được vị trí đó ư ?” Diệp Thần trừng mắt nhìn Cao Thuận, sau đó mở miệng quát.

Cao Thuận nghe đến đó trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, thân thể cũng bởi vì cảm động bắt đầu run rẩy.

Nếu không phải mạnh mẽ khống chế chắc sẽ cảm động mà rơi nước mắt tại đây.

Trái tim Cao Thuận nảy lên thật mạnh sau đó nỗ lực ổn định chúng, Cao Thuận quỳ mạnh một đầu gối xuống đất hô lớn

“ Cao Thuận tin tưởng! Thuận ngay tại đây xin thề, nguyện sống chết đi theo chủ công, tuyệt đối không phản bội nếu phản bội trời tru đất diệt”

Cao Thuận không bao giờ nghĩ tới Diệp Thần thế nhưng lại coi trọng tín nhiệm hắn như thế.

Hắn còn tưởng Diệp Thần bảo hắn làm tướng cầm binh là thiên tướng hoặc là phó tướng.

Mặc dù chỉ là chức danh này cũng khiến hắn vô cùng cảm động.

Cao Thuận tuy chỉ là người mới đi theo chủ công liền có chức vị tướng quân tuy rằng chức tướng quân nhỏ thôi nhưng cũng đủ để chứng minh Diệp Thần coi trọng hắn.

Ai lại nghĩ tới diệp Thần đem Cao Thuận căn bản không phải thiên tướng thần tướng mà là thống soái lãnh đạo mười vạn binh.

Nếu là ở nơi khác căn bản không thể có nhưng với Diệp Thần nó lại xảy ra.

Chỉ có tín nhiệm trăm phần trăm coi trọng mới có thể làm như vây, Cao Thuận đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Bởi vì hiểu rõ hắn mới kích động cảm độn sau đó dám thề sống thề chết đi theo Diệp Thần.

“ Đinh lòng trung thành Cao Thuận +10

“ Đinh lòng trung thành Cao Thuận đạt 100, tiến giai tử trung”

Nghe được hệ thống nhắc nhở Diệp Thần ha ha cười sau đó nâng Cao Thuận đang kích động quỳ xuống trịnh trọng nói

“ Cao Thuận ngay hiện tại liền truyền tống đi Luân Hồi thành tìm quân sư tên Quách Phụng Hiếu, chính thức làm thống soái lĩnh mười vạn binh, nhớ kĩ phải gia tăng luyện binh không thể trậm trễ. Tất cả nhu cầu đều được cung cấp, kể cả ăn ở trang bị và kỵ mã”

Cao Thuận nghe thế gật đầu thật mạnh sau đó khom người nói

“ Rõ chủ công”

Diệp Thần ha ha gật đầu chuẩn bị nói gì đó đột nhiên nhìn qua trang phục trên người Cao Thuận, sau đó liền giật mình gia cảnh Cao Thuận lúc này hẳn không được tốt.

Nghĩ đến đó tay phải Diệp Thần phất lên, mười tử Kim tệ liền xuất hiện trong tay sau đó đem giao cho Cao Thuận

“ Chủ công…đây là…” Cao Thuận nhìn kim tệ vội vàng hỏi

“ Cầm lấy sau đó đem người nhà ngươi tới thành Luân Hồi an bài cho thật tốt như vậy ngươi mới có thể an tâm luyện binh... Đây là quân lệnh” Diệp Thàn nhìn Cao Thuận trừng mắt liếc một cái quát lên







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch