Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 284: Trong triều

Chương 284: Trong triều

Hà Tiến nghe đến đó hai mắt vô thần dần dần có một chút thần thái rồi sau đó thình lình lạnh người.

Giây tiếp theo mặt Hà Tiến đỏ bừng.

Bởi vì gã thấy được ánh mắt quái dị của cả triều văn võ kia, đây là ánh mắt mà gã vĩnh viễn không muốn nhớ lại.

Nhiều năm trước đó, khi đó Hà Tiến vẫn là đồ tể, mỗi khi làm việc đều phải xem sắc mặt người khác, quá hèn mọn, quá đê tiện.

Có khi làm không tốt sẽ bị người ta đánh bị người ta nhục mạ, đắc tội sai dịch còn phải đi bồi thường rất thảm.

Vào lúc này sẽ có người nhìn gã bằng ánh mắt quái dị này.

Thương hại? Không phải, đó là trào phúng là vui sướng khi người khác gặp họa.

Hà Tiến hận, hận hết thảy những kẻ ức hiếp vũ nhục gã, cho dù là những người bang quan với chuyện đó gã cũng hận.

Rốt cuộc vận khí của Hà gia cũng tới, muội muội hắn Hà thị được Lưu Hoành coi trọng, gã ca lây muội quý”, trở thành quá Đại Hán đế quốc tướng quân.

Hà Tiến tìm kiếm những kẻ lúc trước ức hiếp gã, sỉ nhục gã còn có những người bang quan đứng nhìn xử lí cả thảy.

Từ đó về sau, Hà gia trở thành quý không thể nói, cao không thể đỡ, dưới một người trên vạn người.

Mà hôm nay gã lại thấy được từ ánh mắt văn võ toàn triều, ánh mắt đã bị lãng quên mấy năm.

Đó là kích thích mãnh liệt, một đợt rồi lại một đợt kích thích Hà Tiến, lửa giận của gã một hơi rồi lại một hơi dần dâng lên.

“Diệp Thần!”

Một tiếng rít gào điên cuồng đến cực điểm nháy mắt từ thoát ra khỏi miệng Hà Tiến.

Gã muốn giết người, giết Diệp Thần nhất định phải giết Diệp Thần, là Diệp Thần làm gã nhớ lại sự đê tiện, đớn hèn của năm đó.

Nhưng mà khi nhìn về phía Diệp Thần thêm lần nữa, ánh mắt lạnh như lưỡi đao của Diệp Thần nháy mắt nhốt gã vào vực sâu vạn trượng.

Hà Tiến cảm giác được hơi lạnh băng len đến xương, vô luận là thân thể vẫn là linh hồn, đều cảm giác được lạnh băng cùng địa ngục giống như nhau

Lạnh băng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Thần làm linh hồn Hà Tiến run sợ, đó là ánh mắt mà gã không dám đối mặt.

“Đại tướng quân, không ngại thì tới đình phía trước nghỉ trước đi?” Lư Thực nhìn Hà Tiến mới rồi còn giận dữ rồi sau đó lại như ngựa đi trên cát không dám nhìn tới Diệp Thần, bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi sau đó khoanh tay nói.

Hà Tiến sau khi nghe thấy Lư Thực nói, sợ hãi vừa mới sinh ra lại lần nữa bị căm hận trấn áp.

Gã đường đường là Đại Hán đế quốc Đại tướng quân dưới một người trên vạn người sao có thể bị dọa đến lùi bước như vậy! Sao có thể không báo thù!

Nghĩ đến đây Hà Tiến oán độc liếc mắt nhìn Lư Thực một cái rồi sau đó khàn khàn nói:

“Không...”.

Hà Tiến nói xong liền nhấc chân bước vào cửa điện chầu từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái.

Bởi vì gã không dám, gã sợ lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như đao kia , sợ lại bị Diệp Thần dọa rồi thành trò cười cho thiên hạ.

Lư Thực lúc này mày không kìm được giương lên sau đó mới khôi phục được sự bình tĩnh.

Cả triều văn võ nhìn đến đây một đám ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rồi sau đó bước trước bước sau vào cửa cung.

Diệp Thần nhìn văn võ cả triều bỏ đi lông mày không khỏi giương lên.

Hà Tiến này già rồi nhưng đúng là tà tâm không chết......

Nếu gã biết Hà Thành làm ra chuyện gì lại bị hắn một tay bắt giữ không biết sẽ nghĩ gì....

Nghĩ đến đây khóe miệng Diệp Thần không khỏi cong lên sau đó hắn im lặng đứng ở cửa cung nhắm mắt dưỡng thần.

Hoàng cung, triều đình.

Cả triều văn võ từng người đi vào đúng chỗ, không lâu sau Lưu Hoành hưng phấn đi tới đại điện sau khi ngồi vào long ỷ trực tiếp hô:

“Đi, đi gọi Bắc Bình tướng quân của trẫm, nhanh chóng gọi vào.”

Mặt Hà Tiến vốn còn bình thường sau khi nghe Lưu Hoành nói xong trở nên trắng bệch.

Ý của Lưu Hoành rất rõ ràng, lần này lâm triều trên cơ bản có thể nói chính là vì Diệp Thần mà đến.

Bằng không sao Lưu Hoành chưa gì đã kêu Diệp Thần vào điện chứ.

“Dạ! Bệ hạ!” Trương Nhượng liếc mắt nhìn Hà Tiến một cái rồi sau đó khom người với Lưu Hoành.

Nói xong gã đứng dậy nhìn về phía cửa đại điện mở miệng hô:

“Tuyên, Đại Hán đế quốc Bắc Bình tướng quân Diệp Thần vào điện”

Tiểu Thuận Tử canh cửa nghe đến đó vội cung kính khom người vội vã chạy ra bên ngoài cửa cung.

Hoàng cung, cửa thành.

“Kẹt” một tiếng truyền đến.

Tiểu thái giám Tiểu Thuận Tử vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh Diệp Thần vẻ mặt nịnh nọt khom người bái nói:

“Diệp tướng quân, bệ hạ triệu kiến nô tì tới dẫn đường cho tướng quân tiến cung.”

Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu sau đó đi theo Tiểu Thuận Tử vào điện chầu.

Hoàng cung, đại điện.

Diệp Thần tới nơi nhìn thẳng về phía Lưu Hoành rồi sau đó khom người bái nói:

“Vi thần bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Lưu Hoành nhìn thấy Diệp Thần trẻ trung hoạt bát, hơi hơi sửng sốt rồi sau đó lớn tiếng cười nói.

“Hay! Hay cho một Bắc Bình tướng quân! Tuổi trẻ mà dụng binh như thần, một canh giờ đã công phá được Hữu Bắc Bình thành, một ngày san bằng Ô Hoàn, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Ngươi chính là đại chi lương đống của ta!”

Lưu Hoành cao hứng như vậy khen thưởng Diệp Thần mạnh mồm như vậy, ngoại trừ chiến công của Diệp Thần kinh người mấu chốt chính là Diệp Thần tặng Lưu Hoành cả một đống tiền tài quả thực rất hào phóng.

Đối với Lưu Hoành mà nói một đám thần tử không kẻ nào có thể hiểu tâm sự đế vương của hắn mỗi ngày đều quấn lấy hắn đòi tiền.

Nơi này mất mùa muốn cứu tế, nơi kia đường sông không xong muốn sửa đê, nơi nơi động đất nơi nơi muốn sửa đường,... lung tung rối loạn một đống lớn.

Đại Hán đế quốc rõ ràng thanh bình an ổn, giang sơn củng cố, lại bịa đặt ra một đống vô nghĩa lý do như vậy tới làm phiền hắn.

Nhìn Diệp Thần xem, cũng là thần tử Đại Hán nhưng chẳng những không cần tiền ngay cả lương thảo cái gì kia cũng không cần trực tiếp xuất binh bình định, còn ở thời gian ngắn bình được phản loạn nhổ tận gốc Ô Hoàn, cuối cùng còn mang tới nhiều tiền tài như vậy cho hắn.

Đây mới là thần tử tốt!

“Đa tạ bệ hạ khen thưởng, vi thần có thể bình định phản loạn thành công cũng vì bệ hạ hùng tài vĩ lược, anh minh thần võ, ngồi ở thành Lạc Dương khiến đám quỷ quái kinh sợ, nếu không vi thần sợ là không thể về thành an toàn.” Diệp Thần nghe đến đó “vội vàng” khom người bái nói.

Diệp Thần nói lời thành khẩn biểu cảm vôp cùng xúc động, Lưu Hoành nghe xong nhìn bộ dạng của hắn không khỏi ngạc nhiên.

Lời này đúng thật nhưng chưa từng có đại thần nào nói với hắn, mà hiện tại ,có, vẫn là Bắc Bình tướng quân chiến công hiển hách giãi bày hơn nữa còn nói thật lòng không chút nào giả dối.

Trong nháy mắt ấy, lòng Lưu Hoành vô cùng thoải mái vô cùng vui sướng.

“Ha ha ha, Diệp Thần mau vào đây, ngươi muốn phong thưởng cái gì cứ việc đề xuất, trẫm đáp ứng hết!”

Diệp Thần nghe đến đó vội vàng khom người nói: “Bệ hạ, vi thần xuất chinh bình định là bổn phận của thần tử vi thần không dám kể công.”

Diệp Thần không ngốc nếu nói muốn ban thưởng cái gì thật chẳng những trong lòng Lưu Hoành không thoải mái, mà ngay cả triều văn võ chỉ sợ cũng sẽ nhảy ra một đống chỉ trích hắn này kia.

Lưu Hoành nghe đến đó hai mắt đột nhiên mở rộng rồi sau đó ha ha cười nói: “Hay! Hay cho bổn phận của một thần tử!”

Lưu Hoành nói tới đây ngay sau đó nhìn về phía Trương Nhượng bên cạnh mở miệng nói:

“Truyền chỉ! Bình Bắc tướng quân Diệp Thần, chiến công hiển hách, công quan tam quân như rường cột nước nhà, tước phong vị Bình Bắc tướng quân phong Phiêu Kỵ tướng quân, tấn Quán Quân hầu!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch