Lưu Hoành nghe đến đó ngay lập tức sửng sốt sau đó mở miệng hỏi: “Chuyện gì xảy ra, sao lại sợ hãi như thế?”
Trương Nhượng “nghiêng ngả lảo đảo” đi tới trước mặt Lưu Hoành sau đó khom người bái nói: “Bệ hạ, Hà Uy, Hà Uy sợ tội tự sát rồi.”
“Cẩu tặc Trương Nhượng! Trả mạng cho con ta!” Hà Tiến nghe đến đó hai mắt “hồ” ngay tức khắc đỏ bừng lập tức tách khỏi hai tên cấm vệ quân chạy về phía Trương Nhượng.
“Hà Tiến!” Lưu Hoành còn đang bị cái chết của Hà Uy làm cho thất kinh giờ lại thấy tên kia điên cuồng xông tới tức khắc bị dọa tới nhảy dựng sau đó kinh sợ quát.
“Hộ giá! Hộ giá!” Trương Nhượng vội vàng che trước người Lưu Hoành lạnh giọng quát.
“Đại tướng quân không thể!” Cả triều văn võ bá quan sửng sốt sau đó một đám lớn tiếng quát còn có một vài võ tướng vội vàng đi ngăn cản Hà Tiến.
Đúng lúc này Diệp Thần vừa động ý niệm, nháy mắt đi đến bên người Hà Tiến, vung tay một cái đã bắt được cổ y nhấn xuống mặt đất.
“Oa” một tiếng vang lớn truyền đến.
Hà Tiến bị ấn trên mặt đất hai mắt trợn trừng ngất đi ngay lập tức.
“Người mau đem Hà Tiến ra ngoài lăng trì xử tử!” Lưu Hoành nhìn Hà Tiến sắc mặt dữ tợn nằm trên mặt đất rồi sau đó mở miệng quát
Đúng lúc này một tiếng kêu sợ hãi truyền đến.
“Bệ hạ! Không nên!”
Chỉ thấy một quý phụ y phục xinh đẹp toàn thân là trang sức bảo vật quý báu, nắm tay một đứa trẻ vẻ mặt bi thiết đi qua điện.
“Vi thần bái kiến Hoàng Hậu.” Cả triều văn võ lúc này đồng thời khom người bái nói.
Diệp Thần hơi hơi sửng sốt rồi sau đó theo đám văn võ đại thần thỉnh an.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hoàng Hậu sự giận dữ của Lưu Hoành đã tiêu tán một đoạn, sau khi nhìn thấy đứa trẻ bên cạnh nàng tức giận cũng biến mất hơn phân nửa, tuy rằng vẫn còn tức nhưng không còn nặng nề như trước.
“Nhi thần, bái kiến phụ hoàng.” Lúc này đứa bé tiến lên khom người chào hỏi Lưu Hoành.
“Phỉ Nhi, ngươi muốn vì Hà Tiến mà cầu tình?” Lưu Hoành trầm mặc một lát rồi sau đó hỏi.
Đứa bé chính là Lưu Biện coi trai Lưu Hoành không lâu sau sẽ là Hán Thiếu Đế.
“Phụ hoàng, cữu cữu không có khả năng tạo phản, nếu cữu cữu tạo phản vì sao lại còn giúp đỡ con.” Lưu Biện nghe được ý tứ dò hỏi của Lưu Hoành liền nhìn Hoàng Hậu sau đó nhỏ giọng nói.
Hiển nhiên lời của Lưu Biện đều là do Hoàng Hậu bày nếu không hắn cũng sẽ không dám xen vào, ngoài ra còn nói mà không hề có tự tin.
“Bệ hạ, đại ca vì bệ hạ tận tâm tận lực không có ý tứ tạo phản, thần thiếp nguyện lấy tính mệnh đảm bảo.” Hà Hoàng Hậu lúc này bày ra bộ dạng hoa lê dính hạt mưa khom người bái nói.
Lưu Hoành nghe đến đó thở dài thật dài sau đó một tay đem lời khai trong tay Trương Nhượng xé vụn ra, lúc này mới mở miệng nói:
“Hà Uy cả gan làm loạn, nhuộm đỏ trời đất tội không thể tha, niệm tình vì sợ tội tự sát mà chỉ bãi quan chức trừ tước vị! Hà Tiến làm loạn trong triều đình, phi lễ với quân thượng nhưng cũng do chuyện con mất, tuy có nguyên nhân nhưng không thể không phạt, phạt đóng cửa ăn năn một tháng và phạt bổng mười năm.”
Diệp Thần nghe đến đó lông mày không khỏi nhướn lên.
Mẹ nó! Hà Tiến không hổ là nhân vật mấu chốt liền không dễ chết như vậy trừ phi chủ động ra tay làm thịt hắn...
Cũng tốt Hà Tiến bị treo ở nhà một tháng, dòng lịch sử sau đó bao gồm loạn Đổng Trác chỉ sợ cũng không thể nào tiến hành theo đúng lịch sử..
Diệp Thần tính toán xong liền theo các quan văn võ toàn triều khom người bái nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Lưu Hoành gật gật đầu nhìn liếc mắt Hà Hoàng Hậu một cái rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần mở miệng hô.
“Đại Hán quốc Bắc Bình tướng quân Diệp Thần, chiến công hiển hách, ba quân khâm phục, phong Phiêu Kị đại tướng quân tiếp quản U Châu, gia phong Quán Quân hầu!”
Diệp Thần nghe đến đó hai mắt đột ngột trợn trừng.
Tốt ! ngay tức khắc trở thành Phiêu Kỵ Đại tướng quân! Còn cho tiếp quản U Châu!
Mẹ nó có tước vị này lão tử chính thức trở thành một chư hầu phương!
Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi liếc mắt nhìn Hà Tiến một cái rồi sau đó nhìn về phía Lưu Hoành vô cùng kích động khom người bái nói:
Diệp Thần mới vừa nói xong thông cáo thế giới trong nháy mắt vang lên.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, tấn chức Hán quốc Phiêu Kỵ tướng quân, tiếp quản U Châu, công quan tam quân, phong Quán Quân hầu!”
Thông cáo thế giới vang lên ba lần liên tiếp, nháy mắt khiến toàn bộ Kênh Thế Giới nổ tung.
“Oa ca ca, uy vũ bá khí của Diệp lão đại không ai có thể địch, nhìn xem là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, Châu Mục, trở thành chư hầu quá nhanh!”
“Mẹ nó x3! Có lầm không, Diệp Thần đã trở thành Phiêu Kỵ đại tướng quân? Còn mẹ nó tiếp quản U Châu, không phải đồng nghĩa với việc Diệp Thần đã có tư cách tranh bá thiên hạ?”
“Vô nghĩa, Diệp boss đánh chiếm cmn U Châu, toàn bộ U Châu đều thành đồ trong túi cộng thêm quân quyền đều nằm trong tay, Diệp Thần đã thành một phương chư hầu cmnr, chỉ cần Đại Hán đế quốc sụp đổ Diệp Thần lập tức có thể tranh bá thiên hạ......
“Mẹ ơi, Diệp Thần uống thuốc tăng lực hiệu gì vậy ? Lập tức thành một phương chư hầu, mẹ nó, lão tử ở châu này mà.”
“Ta chỉ muốn hỏi một chút, Diệp Thần sẽ không xua đuổi người chơi ở U Châu đi chứ,mẹ nó, Diệp Thần chưa bao giờ thu nhận thuộc hạ mà bây giờ cả U Châu thuộc về hắn, kẻ kia không đem người chơi đều đuổi hết chứ?”
“Mẹ! Nếu Diệp Thần xua đuổi người chơi chính là cmn hợp pháp nha, hiện tại đều là địa bàn của hắn ai dám phản kháng nhân từ thì bắt vào nhà giam, giam mười ngày nửa tháng, thậm chí là cả đời....”
“Diệp Thần đại thần, ngàn vạn lần đừng xua đuổi người chơi U Châu, chúng ta thật vất vả đầu tư bao nhiên của cải vào đây, lần này mà bị đuổi thì sống thế nào.”
“Đúng vậy Diệp Thần lão thái, ngàn vạn lần đừng xua đuổi chúng ta, chỉ cần Diệp Thần lão đại không xua đuổi chúng ta, ngươi muốn chúng ta làm cái gì chúng ta làm cái đó!”
“Diệp Thần lão đại hẳn là sẽ không tuyệt tình như vậy nhỉ, chúng ta sẽ không làm loạn đâu...”
“Các ngươi lo lắng mấy chuyện đó có cái tác dụng gì, đuổi người chơi hay không còn phải xem Diệp Thần quyết định như thế nào, hiện giờ ta chỉ muốn biết một chuyện là nếu hắn tranh bá thiên hạ thành công thì nhóm ta còn đường sống hay không!”
“Mẹ! Nếu hắn thành công chúng ta chẳng phải là nhìn thấy hắn là phải cmn quỳ 7 cái vái 7 lần không thì phạm tội khi quân sao?
“Kiên quyết không thể để Diệp Thần tranh bá thành công.”
“Lão tử lạy trời lạy đất tuyệt đối không thể quỳ trước Diệp Thần!”
“Mẹ nó, mấy lĩnh chủ kia đâu, các ngươi đúng là cmn đồ vô dụng, mau đuổi theo đi, đừng để Diệp Thần một mình độc bá thiên hạ a.”
“Ngu, những lĩnh chủ đó chắc chắn quy cho cùng cũng chỉ muốn tranh bá thiên hạ.”
“Vô nghĩa tâm tranh bá thì có nhưng thực lực thì sao? Ở trước mặt Diệp Thần hết thảy đều là tôm tép bằng không sao tới giờ chỉ có mỗi một Luân Hồi thành?”
“Mỹ Nhân Minh, chúc mừng Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần tiếp quản một châu trở thành một bá chủ phương.”
“Thánh Đường trấn, chúc mừng Diệp Thần trở thành người cai quản châu U Châu Mục trở thành bá chủ một phương!”