Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 302: Bạch hổ tái hiện

Chương 302: Bạch hổ tái hiện





Tướng lãnh quân khăn vàng sau khi nghe được tiếng hổ gầm vang vọng trời đất vội vàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, đồng tử bị kích thích co rút lại sau đó kinh ngạc hô lên

“ Đó là Bạch Hổ..nhân gian tại sao lại xuất hiện Bạch Hổ ?”

“ Bạch Hổ ?..Bạch Hổ sao có thể xuất hiện ở chỗ này?” vị phó tướng hai mắt dại ra nhìn chằm chằm Bạch Hổ vô cùng lớn trên không trung vẻ mặt kinh hoảng nói.

Gã cảm nhận được sát khí của người kia tàn bạo vô tình đến cực điểm làm chúng sinh rùng mình linh hồn đã bắt đầu cứng lại.

“ Đáng chết, Bạch Hổ kia với chúng ta có địch ý chẳng lẽ quán quân hầu triệu hồi nó tới?” tim các phản quân bắt đầu nhảy lên kịch liệt sau đó hoang mang lắp bắp nói.

“ Tướng quân, không bằng…không bằng….chúng ta trước tiên cứ rút quân…” phó tướng đè nén giọng mình nuốt ngụm nước miếng sau đó lắp bắp nói.

“ Không có đầu của Diệp Thần thì những binh lính uống nước bùa chẳng phải là tìm chết vô nghĩa, ngươi cho rằng lão thiên tướng quân sẽ tha cho chúng ta ? Đừng nói lão thiên tướng quân chính là Cừ Soái cũng không tha cho chúng ta “ Tướng lãnh khăn vàng nghe phó tướng nói thì sắc mặt xanh mét quát lại.

“ Nhưng mà…nhưng mà…Bạch Hổ này căn bản không thể dùng sức người là có thể đối phó a….” phó tướng ngẩng đầu liếc nhìn đại Bạch Hổ đang còn trên không trung liền rùng mình một cái sau đó lại nói tiếp.

“ Yên tâm…Bạch Hổ căn bản không phải là đồ vật của nhân gian, khẳng định…khẳng định là giả ! cái kia tuyệt đố là giả ! “ chủ tướng kia tìm lý do nỗ lực ổn định lại tâm tình đang nôn nóng của mình sau đó trầm giọng quát.

Đúng lúc này Bạch Hổ trên không trung đem toàn bộ luân hồi quân đoàn cùng Diệp Thần vây ở bên trong sau đó ngẩng đầu nhìn quân địch như nhìn một người điên, nó không một chút sợ hãi xông về phía binh lính phản quân hai mắt hổ bắn ra đạo ánh sáng chói lóa.

Giây tiếp theo tiếng hổ gầm chấn động trời đất lại lần nữa vang lên.

“ Rống “

Bạch Hổ cũng tại khắc này nháy mắt xông ra sau đó hóa hành một luồng ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

Khách khách khách.

Vô số tiếng vang do thân thể bị oanh tạc trong nháy mắt vang lên.

Chỉ thấy những nơi Bạch Hổ nhảy qua binh lính khăn vàng tất cả đều biến mất chỉ còn lại một con đường máu chảy thành sông.

Một kích của Bach Hổ trong nháy mắt giết hơn năm mươi vạn.

Luồng ánh sáng biến mất Bạch Hổ lại xuất hiện ánh mắt to lớn lạnh lùng nhìn những thứ còn lại trên chiến trường chỉ còn lại hai tên tướng lãnh khăn vàng cùng với tên phó tướng.

“ Sao…tại sao có thể như vậy…sao..sao có thể như vậy…năm mươi vạn đại quân ..năm mươi vạn đại quân cứ như vậy bị giết chết ? “ Tướng lãnh khăn vàng hai mắt dại ra nhìn con đường trở thành sông máu vẻ mặt không thể tin nổi nói.

“ Tướng quân…tướng quân..chúng ta chạy mau a “ vị phó tướng nhìn con đường vừa mới đầy binh lính giờ hoang vu không bóng người sắc mặt trở nên trắng bệch, thanh âm run rẩy hô lên.

Tường thành Dương Nhạc huyện.

“…”

Từng tiếng hít khí lạnh vang lên một đám lại một đám không ngừng than thở.

Quán quân hầu thật quá lợi hại.

“ Không hổ là người một canh giờ đạp vỡ Hữu Bắc Bình thành, một ngày san bằng Ô Hoàn thì giết bọn kia chỉ như trở bàn tay“

“ Có quán quân hầu ở đây khúc U châu này chắc chắc sẽ bình yên vô sự, ai dám làm loạn quán quân hầu sẽ không lưu tình một đao chém chết “

Binh lính quán hán một đám từng người tường người bàn luận, mỗi người một câu về sau nói càng lúc càng hưng phấn.

Bởi vì Diệp Thần la người trấn thủ U Châu, có Diệp Thần trấn thủ cái gì khăn vàng với phản tặc tất cả chỉ là trò cười.

Đương nhiên điểm quan trọng nhất là an toàn của bọn họ, bọn họ không cần phải lo sau khi phá tương thành bị Hoàng Cân quân giết chết.

Đại tướng trấn thủ trên tường thành nhìn đám binh lính vui mừng không cần lí do thì trầm mặc một lát sau đó giơ cao cánh tay hô to

“ Quán quân hầu vạn thắng “

Giây tiếp theo các binh lính trên tường thành cả đám người hai mắt rực sáng cùng nhau quát lên

“ Quán quân hầu vạn thắng, vạn thắng “

Dưới thành của Dương Nhạc huyện.

Tướng lãnh khăn vàng nghe được vị phó tướng hoảng sợ chạy đi không chút do dự liền mở miệng quát

“ đi “

Gã cũng không dám chậm trễ cũng không dám cả gan xông lên nếu không chắc chắn là chết không có chỗ chôn.

Ni mã, năm mươi vạn đại quân khăn vàng lại còn đều là những binh lính uống nước bùa đứng trước mặt Bạch Hổ thật giống như chuột đối đầu với mãng xà vậy, chưa kịp động đã bị nuốt vào.

Gã bất quá cũng hơn người khác chỉ có chút điểm vũ lực mà thôi, một mình đối mặt với một trăm người còn không đối phó được thì đừng nói đối phó với năm mươi vạn người, lúc này mà không chạy đứng đây chẳng phải là đi tìm chết.

Còn về sau lão tử không bao giờ tới châu này nữa mẹ nó quá khủng bố.

Tướng lãnh khăn vàng vừa mới nghĩ tới đây trong mắt liền thấyndư quang kim sắc chiến mã chỉ một giây ở rất xa liền đi tới bên cạnh thì hơi sửng sốt lúc sau vội vàng quay đầu nhìn lại thất thanh hô

“ Quán quân hầu Diệp Thần “

Diệp Thần nhìn tướng lãnh khăn vàng lạnh lùng liếc mắt một cái tay phải giơ mũi thương ra.

“ Vèo “ một tiếng truyền đến.

Phó tướng trong khoảnh khắc thân thể bị xuyên thủng, gã cuối đầu nhìn thân thể mình bị Thí Thần thương cắm thủng một lỗ lớn trong nháy mắt mặt lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng cùng cực.

Gã muốn sống không muốn chết nhưng trái tim đều đã bị đâm thủng còn cách nào sống.

“ Oanh “ một tiếng truyền đến.

Thân thể của phó tướng khăn vàng bị chia năm xẻ bảy từng đoạn thân thể đứt đoạn bắn ra khắp nơi, máu cùng với nội tạng bay hỗ loạn khắp trời bắn cả người vị tướng lãnh khăn vàng.

“ Ta đầu hàng, ta đầu hàng “ vị tướng lãnh khăn vàng nhìn thấy cảnh này hai mắt co rút lại sau đó hoảng sợ đến cực điểm hét lớn.

Gã ta chưa bao giờ nghĩ tới vũ lực của Diệp Thầnthế nhưng lại cao như vậy.

Một lưỡi lê chém ra như không có sức mạnh gì nhưng mà sau khi chết có thể khiến cho tên phó tướng thân thể thành từng đoạn nhỏ bắn đầy trời , ni mã quá khủng bố rồi.

Không có vũ lực siêu cường cùng kỹ năng cao thâm làm sao có thể làm được điều đó.

Hắn tuy rằng vũ lực không cường đại nhưng dù gì cũng là một võ tướng, đối với điều này vẫn hiểu rõ.

Diệp thần nghe thế lạnh lùng cười tay phải cần thí thần thương không một chút do dự vung lên.

Một tiếng truyền ra.

Kẻ kia bay giữa không trung kinh sợ há to miệng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía thân thể hắn.

Giây tiếp theo đương một tiếng truyền đến.

Trong một khắc thân thể kia bị oanh tạc thành bốn năm phần.

Cảm giác nồng đậm hối hận xuất hiện trong đôi mắt hắn sau đó ánh mắt dần chết lặng đi.

“ Ầm ầm ầm “

Tiếng chạy nặng nê gầm rú trời đất truyền đến Luân Hồi quân đoàn đi tới bên người Diệp Thần.

“ Ầm ầm ầm “ vạn chiến mã lao nhanh mặt đất như rung chuyển.

Triệu Vân Điển Vi Cao Thuận và Triệu Mãnh mang binh tiến tới nơi này.

Nhìn thấy chiến trường là một mảnh trống không, Triệu Vân Điển Vi Triệu Mãnh do nhìn mãi cũng thành thói quen còn Cao Thuận mang vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Hắn vừa mới đi theo bên người Diệp Thần do đó không biết được thưc lực khủng bố của Bạch Hổ chiến trận.

Chờ lúc hắn hoàn hồn từng tiếng quát ầm trời vang lên

“ Chủ công vạn thắng, vạn thắng “

Bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi nhấc binh khí trong tay mình giơ cao lên trời rống.

Bọn họ hoan hô vì Diệp Thần bởi vì chủ công của bọn họ thiên hạ vô song, có thể đi theo một người mạnh như thế bọn họ vô cùng tự hào.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch