Nghĩ đến đây Diệp Thần ngay sau đó nhìn về phía Hàn Đương mở miệng nói:
“Bốn quận Liêu Đông, Huyền Cạnh, Nhạc Lãng, Mang Phương không thể so với Liêu Tây, lần này đi nguy hiểm trùng trùng có bất trắc bảo tồn tánh mạng cho ngươi và binh sĩ đầu tiên sau đó liền trở về, đợi sau ta giúp ngươi thanh toán.”
Hàn Đương nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên rồi sau đó trong lòng tức khắc ấm áp.
Hàn Đương là đại tướng thủ thành Liêu Tây, có binh quyền nhưng khi đi đến bốn quận Liêu Đông, Huyền Cạnh, Nhạc Lãng và Mang Phương y trở thànhngười từ ngoài đến.
Quan viên bên trong bốn quận có thể không biết rõ y là cấp dưới cũng Diệp Thần mà có thể bọn chúng biết cũng chẳng thèm quan tâm.
Căn bản Hàn Đương còn tưởng rằng Diệp Thần không biết việc này không nghĩ tới chủ công chẳng những biết còn nói thẳng phải bảo vệ tính mạng bản thân, trở về có chủ công làm chủ cho ngươi.
Đây là suy xét vì Hàn Đương y sao có thể nhìn không ra nên trong lòng Hàn Đương mới cảm động.
Nghĩ đến đây y hít thật sâu rồi thở mạnh ra bái nói: “Vâng! Chủ công!”
Diệp Thần cười ha hả gật đầu lại chuẩn bị mở miệng một âm thanh lớn từ ngoài cửa truyền tới.
“Báo......”
Diệp Thần theo tiếng nhìn lại chỉ thấy một binh sĩ vội vàng chạy tới vừa vào cửa liền quỳ một gối xuống đất lớn tiếng bái nói:
“Khởi bẩm đại nhân, ngoài thành có một đội binh lính tự xưng phụng lệnh chủ công Lưu Bị muốn vào thành dán thông báo chiêu mộ binh sĩ.”
Diệp Thần nghe đến đó, lông mày không khỏi giương lên.
Lưu Bị thông báo chiêu mộ nghĩa binh, cốt truyện lịch sử Đào viên tam kết nghĩa sắp bắt đầu rồi...
Ba người Lưu Bị, Trương Phi, Quan Vũ...
Lúc này bên kia nơi nơi đều là yêu tộc và phản quân, Lưu Bị không thể quật khởi nếu thiếu quân đội ....
Nói cách khác, ta không mở thành cho hắn tuyển binh tình tiết lịch sử kia cũng đừng nghĩ sẽ bắt đầu......
Nghĩ đến đây Diệp Thần khóe miệng nhếch lên rồi sau đó nhìn về phía binh lính mở miệng nói: “Cho bọn họ vào thành!”
“Vâng! Châu mục đại nhân!” Binh lính nghe đến đây vội vàng khom người đáp rồi sau đó chạy đi truyền đạt mệnh lệnh của Diệp Thần.
Quách Gia lúc này nhíu mày rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần, khom người nói:
“Chủ công, Lưu Bị là hoàng thân quốc thích có quyền được dán bảng chiêu mộ nghĩa binh chẳng qua giờ phút này chủ U Châu chính là chủ công, Lưu Bị này lại làm như thế vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến uy vọng của chủ công.”
Diệp Thần nghe đến đó không khỏi cười rồi sau đó nhìn về phía Quách Gia mở miệng nói:
“Phụng Hiếu nói không sai nhưng nếu ta coi như không thấy thật có khả năng bị Lưu Bị mang hận.”
Diệp Thần nói tới đây khinh thường bĩu môi rồi sau đó mở miệng quát:
“Phụng Hiếu, lấy danh nghĩa của ta mau chóng dán bảng chiêu mộ binh ở toàn U Châu, yêu cầu liền dựa theo tiêu chuẩn của quân đoàn Luân Hồi.”
Diệp Thần là chủ U Châu chiêu mộ binh lính về tình về lý đều đúng.
Mà Lưu Bị chiêu mộ nghĩa binh việc hai người này làm đều không có gì khác nhau, đều là binh nhưng trên thực tế hai người khác biệt quá lớn.
Lưu Bị chiêu mộ nghĩa binh sẽ không cấp cho binh lính vũ khí áo giáp chiến mã linh tinh vật phẩm hết thảy đều là nghĩa binh tự thân mang theo.
Mà Diệp Thần chiêu mộ lại là quân chính quy cấp phát vũ khí áo giáp có bổng lộc còn các loại phúc lợi.
Chỉ cần Diệp Thần phát một bố cáo ra ngoài thì trong phạm vi U Châu phàm là người muốn nhập binh nếu không ngốc đều sẽ lựa chọn Diệp Thần mà không phải là Lưu Bị.
Quách Gia nghe đến đó trước mắt tức khắc sáng lên rồi sau đó khom người đáp: “Vâng! Chủ công”
Diệp Thần cười ha hả gật đầu sau đó nhìn về phía Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận và Triệu Mãnh mở miệng nói: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai xuất binh đến thành Hữu Bắc Bình !”
“Vâng! Chủ công!” Chúng tướng lĩnh nghe đến đó đồng thời khom người đáp.
Không bao lâu bọn thị nữ bưng rượu và thức ăn tiến vào sau một phen ăn uống mọi người liền đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trời sáng Diệp Thần liền mang theo Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh, Quách Gia còn có bốn mươi mốt vạn đại quân Luân Hồi Thành hướng tới Hữu Bắc Bình thành.
Các người chơi ngoài Tây thành nhìn đến đây một đám vội vội vàng vàng đi theo.
Chính như Diệp Triển suy nghĩ đám người chơi này đều không rời khỏi U Châu, một đám đều tính toán đi theo sau để giết Yêu tộc và giết quân Khăn Vàng vớt chỗ tốt ở Hữu Bắc Bình thành.
Đại quân Khăn vàng mênh mông vô bờ tấn công tứ phía tường thành của Hữu Bắc Bình thành .
Trên thang công thành, bọn lính Khăn vàng hô to khẩu hiệu, dũng mãnh không sợ chết hướng về phía trước leo lên muốn lên công tường thành.
Phía trên tường thành binh lính Đại Hán bắn cung tên, ném mạnh hòn đá, lăn cây toàn lực ngăn cản binh lính binh lính Khăn vàng tiến công.
Trọng âm thanh hét hò, thảm gào, tiếng quát giận không ngừng quanh quẩn ở trên chiến trường, xuất hiện tứ phía tường thành của Hữu Bắc Bình thành đều có thể thấy được, thậm chí từ trên tường thành xuống tới mặt đất.
Mà dưới thành, thi thể vặn vẹo chồng chất nhiều tầng.
Thời gian công thành giằng co rất nhiều đại quân Khăn vàng thương vong nghiêm trọng.
Nhưng mà hết thảy như này cũng chưa thể ngăn cản hành vi điên cuồng của binh sĩ phản quân.
Bọn họ một đám điên cuồng đánh sâu vào tường không ngừng công thành, lại công thành sau đó bị đá rơi xuống đè nát bị cung tiễn bắn chết.
Nếu là tình huống bình thường binh lính Khăn vàng này đã sớm bởi vì thương nặng mà sợ hãi rồi sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Bởi vì bọn họ không phải quân chính quy cũng không được huấn luyện trước đó càng không lên chiến trường nhiều.
Nhưng mà thực tế bây giờ bọn họ không hề sợ hãi càng không rút lui.
Nếu Diệp Thần ở đây thì lập tức có thể nhìn ra binh lính Khăn vàng này đều do uống nước bùa của Trương Giác.
Trong lòng bọn họ đã sớm không có sợ hãi chỉ còn lại cuồng nhiệt đối với Trương Giác, không chút nào sợ cái chết.
“Giết! Giết cho ta!” Đại tướng thủ thành nhìn binh lính Khăn vàng không ngừng công thành sắc mặt xanh mét quát.
Gã không nghĩ tới binh lính Khăn vàng lại điên cuồng không có một ai sợ chết.
Chỉ không cần không phải đánh trúng chỗ yếu hại của phản quân, bọn chúng vẫn sẽ trèo lên tường thành công thành.
Đúng lúc này một tiếng lớn báo cáo truyền đến.
“Báo......”
“Khởi bẩm tướng quân phía tây tường thành đang nguy cấp”
“Báo......”
“Khởi bẩm tướng quân phía nam tường thành nguy cấp!”
Cấp báo nguy hiểm một lần tiếp một lần truyền lại đây đại tướng thủ thành sau khi nghe được sắc mặt biến đổi.
Thủ thành không đủ mà mũi tên cũng không đủ hắn dù có có năng lực cũng không thể ra sức.
Đúng lúc này thêm một tiếng báo cáo tràn đầy kinh hoảng truyền đến.
“Báo! Tướng quân, phía tây tường thành binh khăn vàng đã lên đây!”
Đại tướng thủ thành nghe đến đó sắc mặt biến đổi rồi sau đó quát: “Mau! Đi tới phía tây tường thành tiếp viện, tuyệt đối không thể mất đi tường thành”
Tường thành nếu như bị binh lính Khăn vàng công chiếm Hữu Bắc Bình thành liền nguy hiểm, đến lúc đó tất cả lương thực mọi người bên trong thành sẽ bị đại quân Khăn vàng cướp sạch.
Đại tướng thủ thành rống xong liền mang theo thân vệ đi về phía tây tường thành.
Nhưng mà hắn chưa chạy được vài bước một âm thanh lớn lại lần nữa vang lên.
“Báo...... Tướng quân, phía nam thành có rất nhiều quân Hoàng Cân tấn công lên đây!”
“Đáng chết! Nếu mũi tên khí giới thủ thành đầy đủ thì bọn đáng chết này sao lại có thể lên tường thành!” đại tướng thủ thành nghe đến đây sắc mặt tức khắc trắng bệch rồi sau đó điên cuồng hét lên.
Đúng lúc này một tiếng rít gào chấn động thiên địa đột nhiên truyền đến.
“Rống!”
Sát ý bạo ngược vô tình tùy ý hướng tới đại địa mở ra.