Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 325: Xung phong

Chương 325: Xung phong

“ Giết! Giết! Giết!”

Tiếng hò hét rung trời vang lên.

Đại quân Luân Hồi Thành nhất loạt giơ trường thương lên cao và đi theo quân đoàn luân hồi tiến về phía đại quân khăn vàng.

Diệp Thần làm đầu tàu gương mẫu nhanh chóng đối đầu với Trình Viễn Chí.

“Mau nhận lấy cái chết!” Trình Viễn Chí đến lúc này mới phát hiện Diệp Thần không mặc áo giáp ánh mắt lập tức sáng ngời rồi bạo miệng quát.

Trong nháy mắt lưỡi lê đã hướng đến Diệp Thần.

Diệp Thần nhìn trường thương đâm tới thì lạnh nhạt cười, tay trái nhẹ nhàng ra chiêu.

“Đương” một tiếng truyền đến.

Trong nháy mắt tay trái của Diệp Thần đã nắm được đầu thương của hắn.

Trình Viễn Chí ngẩn ngơ hắn không hề nghĩ Diệp Thần lại dám dùng tay không để nắm lấy đầu thương.

Tất nhiên việc này cũng không quan trọng, quan trọng là tay Diệp Thần không có vấn đề gì cả ngay cả một chút máu cũng không có chảy ra.

Điều này khiến Trình Viễn Chí cảm thấy khiếp sợ mà lúc này tay trái Diệp Thần đột nhiên phát lực trực tiếp kéo lấy trường thương kia về phía sau.

“Xôn xao vị” một tiếng truyền đến.

Trường thương của Trình Viễn Chí lập tức rời khỏi tay cán thương đâm thẳng vào lồng ngực hắn, Trình Viễn Chí hoảng sợ kêu lên: “Sao lại có thể!”

“Minh” một tiếng truyền đến.

Trong nháy mắt Diệp Thần dùng một tay đã hất bay Trình Viễn Chí lên không trung.

“Đinh, Chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết lịch sử võ tướng tam lưu Trình Viễn Chí.”

Nghe thấy âm thanh ở hệ thống nhắc nhở lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.

Không nghĩ Trình Viễn Chí lại được lưu danh trong lịch sử nhưng đáng tiếc hắn chỉ là tên rác rưởi mà thôi.

Nghĩ đến đây Diệp Thần bĩu môi khinh thường rồi lại chỉ huy quân đi về phía binh lính khăn vàng.

“Vèo, vèo, vèo”

Mấy tiếng truyền đến thiên mã tiểu kim đâm bay năm tên lính khăn vàng, năm cái đầu ngay tức khắc rời khỏi cơ thể máu tươi lập tức phun ra.

Năm tên binh lính khăn vàng cũng không ngoại lệ, thân thể đều bị chia năm xẻ bảy ở giữa không trung.

Nhưng Diệp Thần không hề có ý muốn dừng lại hắn cưỡi thiên mã tiểu kim tiếp tục cướp đi tính mạng của binh lính khăn vàng trong tay Thí Thần Thương.

Diệp Thần đi qua những chiếc đầu người cuồn cuộn và những thân thể tạc nứt chân tay đứt đoạn.

Thiên mã tiểu kim đâm vào các sĩ binh khăn vàng khiến tất cả đều bay ngược ra ngoài và hộc máu mà chết.

Diệp Thần một người một ngựa rất mạnh mẽ và bá đạo không ai địch nổi!

Lúc này quân đoàn Luân Hồi

Những con bò tót dũng mãnh ngang ngược bắt đầu va chạm vào đại quân khăn vàng từng nhóm từng nhóm binh lính bị hất bay vào giữa không trung.

Cùng lúc đó vũ khí trong tay binh lính Luân Hồi cũng không hẹn mà gặp cùng tung ra.

..

Phản quân bị đâm chết ngay trên không trung.

“Ầm ầm ầm”

Quân đoàn Luân Hồi mạnh mẽ bá đạo đi theo Diệp Thần trong nháy mắt đã giết được đai quân khăn vàng rồi lại tiếp tục đi về phía trước mà không ai có thể kháng cự!

“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm”

Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh dẫn theo bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi Thành nhanh chóng tới nơi này rồi tham gia chém giết.

Binh lính khăn vàng đã uống nước bùa sẽ không còn sợ hãi mà chỉ còn điên loạn chiến đấu, đối với những người này binh lính Luân Hồi Thành sẽ không nương tay mà dùng toàn lực làm theo mệnh lệnh của chủ công.

Bởi vì chủ công Diệp Thần cấp cho bọn họ nhiều thứ hết thảy, đất đai, nhà cửa, vợ con... tất cả mọi thứ.

Vì chủ công vì Luân Hồi Thành họ sẽ cam tâm tình nguyện mang ra mọi thứ không những vậy họ còn đi theo ra chiến trường giết địch.

“ ầm ầm ầm”

Dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần đại quân Luân Hồi Thành giống như một chiếc dùi vô cùng mạnh mẽ bước vào hàng ngũ phản quân hết hướng này đến hướng khác tăng tốc rồi lại tăng tốc mà không hề có dấu hiệu dừng lại.

“Vèo, phốc vị, trụy vị.”

Trường thương một khi đã tung ra thì rất vô tình.

“Oa, oa, diễn”

Đánh thẳng tọa kỵ không hề né tránh đạp lên xác quân địch, ánh mắt cũng lóe lang bạo ngược.

Binh lính khăn vàng không ngừng bị giết bị đánh bay và đâm chết.

Đại quân Luân Hồi Thành đi qua thi thể ở khắp mọi nơi máu chảy thành sông.

Nơi cử soái phản quân.

Hoàng Long hoảng sợ nhìn về phía Đông.

Nơi đó từng có các thủ lĩnh và vô số binh lính khăn vàng.

Nhưng giờ phút này binh lính của hắn không ngừng bị đâm chết giữa không trung.

Hơn nữa còn có người bị nổ tung chết không toàn thây.

Hắn biết binh lính tấn công kia là ai, càng biết đó là đội quân của ai.

Bởi vì biết nên hắn mới hoảng sợ.

Ngay từ đầu trong lòng Hoàng Long luôn sợ hãi Phiêu Kị Đại tướng quân Diệp Thần trong truyền thuyết Đại Hán đế quốc.

Một canh giờ công phá Hữu Bắc Bình thành, một ngày san bằng Ô Hoàn sơn trực tiếp giết chết nhất tộc Ô Hoàn máu chảy thành sông!

Ở trong lòng hắn đó là một bá chủ vô cùng tàn ác bạo ngược và vô tình.

Bất luận là kẻ nào mà người kia xem là địch nhân thì Diệp Thần cũng sẽ không lưu tình mà đều chém giết không nương tay!

Nếu không toàn tộc Ô Hoàn cũng không bị diệt dễ dàng như vậy.

Mà giờ phút này Đại Hán đế quốc Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần đem theo thủ hạ của hắn nhưng hổ lang mà tấn công với tốc độ cực nhanh không ai có thể kháng cự.

Nghĩ đến đây Hoàng Long bất giác rùng mình.

Phó tướng Đặng Mậu may mắn chạy thoát, đến nhìn thoáng qua đại quân Luân Hồi Thành đang hung hãn xong tới đây đồng tử liền co rụt lại rồi lắp bắp hô:

“Cừ soái...... Chúng ta...... Chúng ta mau chạy thôi......”

Hắn bị Diệp Thần và đại quân Luân Hồi Thành hung tàn bạo ngược dọa cho sợ rồi.

Xem ra cái gì mà nước bùa vô địch, ngàn vạn hùng binh với Phiêu Kỵ đại tướng quân Diệp Thần đó đều chỉ là những con kiến mà thôi.

Hắn không muốn chết hắn muốn chạy trốn chạy thật xa khỏi U Châu và sẽ không bao giờ trở về nữa.

Hoàng Long liếc mắt nhìn Đặng mậu rồi cố gắng để ổn định trái tim đang đập loạn nhịp lại mà lạnh giọng quát:

“Đại quân khăn vàng đang ở đây mà ngươi dám bỏ trốn sao! Đi, mang binh khí ta đến đây để ta giết tên Diệp Thần kia, nhất định không buông tha!”

Nghe thấy vậy Đặng Mậu sửng sốt sắc mặt liền biến đổi.

Hắn không nghĩ rằng trên nét mặt Hoàng Long đã lộ ra sự sợ hãi mà vẫn có thể nói như vậy được.

Lúc sau Đặng Mậu mới phản ứng lại lời Hoàng Long mang ý nghĩa gì.

Việc này chính là kêu hắn đi chịu chết đây mà, làm vậy để Hoàng Long tranh thủ thời gian để chạy trốn, nghĩ vậy Đặng Mậu liền cảm thấy phẫn nộ.

Nhưng nhìn thấy một vạn khuôn mặt của các lực sĩ khăn vàng kia hắn liền trấn an bản thân trở lại.

Trầm mặc một lát Đặng Mậu khom người nói:

“Cừ soái, muốn giết Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần chỉ có thể phối hợp với lực sĩ khăn vàng mà Thiên công tướng quân đã cấp cho ngài thôi.”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch