Hoàng Long vốn dĩ vì thực lực kinh khủng của Diệp Thần mà lo lắng hãi hùng.
Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, không chỉ một mình người kia kinh khủng mà cả quân đoàn Luân Hồi đang đuổi theo hắn cũng mẹ nó chính là một đám biến thái, bất luận đứa nào cũng không hề yếu hơn võ tướng thông thường.
Thế này bảo Hoàng Long sao có thể không sợ hãi sao có thể không kinh khiếp.
Lúc trước hắn đã tính toán ổn định dùng 5000 lực sĩ Khăn Vàng kiềm chân Diệp Thần, sau đó hắn liền có đủ thời gian chạy đến rừng cây nhỏ phía trước.
Chỉ cần tiến vào nơi đó thì chiến mã liền vô pháp đuổi theo cứ như vậy chỉ có thể xuống dắt ngựa đi bộ.
Mà đây đúng là kết quả hắn muốn nhìn thấy.
Bởi vì chiến mã của Hoàng Long cũng chỉ là tinh phẩm chiến mã, nào so được với chiến mã của Diệp Thần hay Man Hoang Tê Ngưu quân đoàn Luân Hồi cưỡi.
Dĩ nhiên hắn biết tốc độ bản thân không thể so sánh với tên biến thái kia nhưng hắn không sợ.
Bởi vì Hoàng Long rất có bản lĩnh chạy trốn nếu vào được trong rừng cây hắn có tự tin tránh được sựu lùng bắt của Diệp Thần hoặc quân đoàn Luân Hồi, thậm chí có thể đánh lạc hướng cả đoàn quân đó.
Có điều hắn không nghĩ tới chính là quân đoàn Luân Hồi họ đều là hoàng cấp võ tướng mà hắn bất quá cũng chỉ là hoàng cấp võ tướng mà thôi.
Như vậy kết quả người có thể đuổi theo hắn không chỉ có Diệp Thần mà bất luận một sĩ binh Luân Hồi nào đều không chậm hơn hắn.
Tưởng tượng đến việc bị Diệp Thần hay quân đoàn tóm được thôi mà cả người Hoàng Long đều không tốt.
Sao có thể! Binh Diệp Thần luyện ra thế nhưng đều là hoàng cấp võ tướng....
Đáng chết! Đáng chết!
Hoàng Long nghĩ đến đây sắc mặt trắng bệch chuyển sang vặn vẹo đáng sợ.
Hắn đang rất sợ, sợ bị đuổi theo, còn sợ bị đâm chết.
Ta có thể chạy thoát nhất định có thể!
Hoàng Long vừa nghĩ đến đấy một mảnh kim quang đột nhiên lao đến bên cạnh.
Dư quang khóe mắt phát hiện không thích hợp Hoàng Long theo bản năng nhìn về bên trái.
Trong nháy mắt đó lông tơ Hoàng Long nháy mắt dựng ngược thất thanh thét lên:
“Diệp...... Diệp Thần......”
“Nhận chết đi!” Diệp Thần cười lạnh quát lên lời vừa dứt Thí Thần Thương trong tay đã ra chiêu.
“Đinh!!”
Thí Thần Thương xẹt qua không khí kéo theo một tiếng xé gió sắc nhọn.
Hoàng Long vội vàng huy động binh khí chống đỡ đường thương của Diệp Thần.
Nhưng trường thương trong tay hắn vừa mới nâng lên còn chưa kịp tiếp xúc với vật kia thì “Xoẹt” một tiếng truyền đến.
Đầu Hoàng Long lập tức lìa khỏi thân thể văng tự do trong không trung.
“Ào ạt”
Máu tươi bắt đầu tùy ý cuồng phun tuôn chảy xuống yên ngựa thấm đỏ mặt đất.
“Phanh” một tiếng truyền đến.
Cơ thể Hoàng Long lập tức nứt toác ra.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đánh bại lịch sử võ tướng nhị lưu Hoàng Long.”
Nghe tiếng hệ thống thông báo lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Quả nhiên đây là cừ soái U Châu của quân Khăn Vàng Hoàng Long......
Nghĩ đến đây Diệp Thần không khỏi bật cười sau đó hơi cúi người nhặt ba kiện vật phẩm rơi từ người kẻ chết lên.
Đúng lúc này thông báo thế giới đột nhiên vang lên.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần người đầu tiên hạ gục cử soái Khăn Vàng, đặc biệt khen thưởng điểm bẩm sinh thuộc tính x10, chiến công x500 vạn.”
Thế giới thông báo liên tiếp ba lần kích bạo kênh thế giới náo nhiệt.
“Ngọa tào! Ngọa tào! Lúc này mới bao lâu Diệp Thần mới vừa giết hai gã tướng Khăn Vàng, này mẹ nó đã đem cừ soái Khăn Vàng ra làm thịt?”
“Mẹ nó ta phát hiện Diệp Thần đã là vô địch, không ai có thể chống lại.........”
“Lão tử phục thật đấy từ lúc bắt đầu trò chơi đã gian lận, hơn nữa vẫn luôn gian lận tới giờ mẹ nó còn không có người quản.”
“Gian lận? Ngươi muốn làm lão tử cười chết rồi kế thừa tài sản lão tử phải không? Trò chơi này ngươi thử gian lận một lần xem, một câu thôi ngươi không phục cũng phải phục! Mặt khác tiểu đệ sắp đến U châu cầu tiền bối nào dẫn dắt!”
“Ngu à, cừ soái U Châu Hoàng Long đều bị Diệp Thần làm thịt, Yêu tộc cũng bị Diệp Thần giết sạch nơi đó còn có cái gì dễ giết không còn đòi theo sau mông Diệp Thần muốn nghe người đời chửi?”
“Ai nói ngươi Diệp boss chỉ ở lì U chân? Nơi đó bị giết sạch rồi không đi nơi khác được sao? Đừng quên Diệp Thần lão đại nhưng là Phiêu Kỵ Đại tướng quân U Châu Mục đế quốc Đại Hán, muốn đi đâu liền đi đó căn bản không chịu hạn chế!”
“Thao, để ý tên đần này làm gì biết đến sự thần thông của Diệp Thần lão đại, tiểu đệ chân thành muốn đồng hành cùng ngài, không cầu trang bị không cầu công pháp, chỉ cầu một vị trí có thể giết quái, tiểu đệ phát thề tuyệt đối sẽ không tranh đoạt quái Diệp Thần lão đại muốn giết, cũng sẽ không đi đoạt vật phẩm rơi ra của lão đại hơn nữa tiểu đệ trăm phần trăm nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của ngài!”
Kênh thế giới thực náo nhiệt người chơi thảo luận nội dung không ngừng spam, Diệp Thần nhìn thoáng qua lông mày không khỏi nhíu lại.
Người chơi hiện tại chia làm hai phái, một phái trước sau như một ngưỡng mộ ghen ghét hận một phái lại là lựa chọn đứng về phe Diệp Thần, hoặc là nói là muốn đi cùng hắn.
Cùng trước đó không giống nhau chính là người chơi đứng về phe Diệp Thần rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.
Hâm mộ, ghen tị, hận, Diệp Thần khinh thường cũng lười đi để ý tới.
Mà người chơi lựa chọn đứng về phe Diệp Thần thì hắn cũng biết mục đích của họ.
Đơn giản là muốn vớt vát tí chỗ tốt mà thôi.
Đương nhiên bởi vì trước giờ hắn vẫn luôn không thu bất kì tiểu đệ nào nên những người này đã sửa lại lời nói không ít.
Nhưng bản chất mục đích như cũ bất biến, muốn ké miếng thịt húp miếng canh.
Vấn đề này thái độ Diệp Thần vẫn không đổi : tiểu đệ như cũ không thu nhưng mà bọn họ theo sau hắn, Diệp Thần cũng không rảnh để ý.
Giết Yêu tộc hay quân khăn vàng tất cả đều là sự lựa chọn của họ thôi.
Ăn ké đồ dư dưới gốc đại thụ xác thật không tồi,chẳng qua.... lòng người khó dò a......
Nghĩ đến đây Diệp Thần thở dài.
Đúng lúc này quân đoàn Luân Hồi đuổi tới đây rồi đồng loạt ngừng lại.
Diệp Thần nhìn thoáng qua quân đoàn Luân Hồi tràn đầy hơi thở túc sát thiết huyết hơi hơi mỉm cười dẹp hết tất cả phiền não ra lát sau nói:
“ Quân Khăn Vàng đối với việc tăng thực lực cho các ngươi có ích rất lớn, đi dọn dẹp chiến trường một chút thu hết vật phẩm rơi từ người chúng nếu có kẻ dám tới cướp đoạt, giết!”
“Vâng! Chủ công!” Binh sĩ Luân Hồi nghe vậy lập tức cúi đầu nhận mệnh rồi cưỡi Man Hoang Tê Ngưu đến chiến trường ngay.
Giờ này khắc này chiến trường ở Kế huyện trở thành sân khấu cho đại quân Luân Hồi thành biểu diễn.
Bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi thành xông vào chém giết điên cuồng gặt mạng quân lính Khăn Vàng.
Rất nhanh đại quân Khăn Vàng liền bị giết không còn một nửa.
Mà lúc này bốn mươi vạn binh lính không ngừng có người trên người sáng lên ánh sáng thăng cấp.
Thấy vậy lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Không tồi, không tồi đây đều là đột phá cảnh giới trở thành vương cấp võ tướng......
Chờ giết sạch đám đại quân Khăn Vàng ít nhất tám phần mười tân binh này có thể trở thành Vương cấp võ tướng......
Nghĩ đến đây khóe miệng Diệp Thần không khỏi nhếch lên.
Đúng lúc này một bóng dáng nam tử cực kỳ cường tráng đột nhiên xuất hiện ở khóe mắt Diệp Thần trên thân thể còn mang theo kim quang.
Gã mặc một chiếc trường bào màu xanh biếc trên cằm để một nhúm râu đen dài, mà trên mặt gã ẩn hiện màu đỏ lên khác thường.