Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 347: Loạn khởi

Chương 347: Loạn khởi

Lưu Bị không có bằng chứng Diệp Thần cũng biết chắc điều này nên hắn mới hỏi Lưu Bị như vậy.

Nói đến cùng Lưu Bị bất quá là một cái bán giày rơm, mặt hậu tâm hắc lá gan to lớn.

Trung Sơn Tĩnh Vương là đại hán hoàng tộc không sai, hậu đại cũng vô số nhưng mặc kệ như thế nào, thật giả không ai rõ.

Các người chơi trong đào viên nhìn thấy vậy thì ngẩn người rồi ồ lên.

“Ngọa tào! Ban đầu Diệp Thần muốn giết Lưu Bị không phải muốn giúp hắn làm ta sợ nhảy dựng lên.”

“Vẫn tốt, mới vừa rồi ta còn đang suy nghĩ nếu đối lập với Diệp Thần sẽ bị hắn giết chết.”

“Mẹ nó, Diệp Thần, Lưu Bị chính là người tốt ngươi hẳn là đứng ở bên này!”

...

Lưu Bị nghe các người chơi thảo luận sắc mặt lại thay đổi.

Đúng lúc này, Lưu Bị phát hiện Nhan Lương và Xú Văn đang kinh hãi vội vàng nhìn về phía Diệp Thần mở miệng hô:

“Châu mục đại nhân, chờ Bị kết bái xong sẽ giải thích tỉ mỉ như thế nào?”

Giờ khắc này Lưu Bị đã không trấn định được ở phía trước.

Lời nói bên trong rõ ràng có sự hoảng loạn.

Nhan Lương và Xú Văn cùng ngây người trong lòng bọn họ thấy hoài nghi Lưu Bị.

“Làm càn! Ngươi không lấy được chứng cứ mà dám khăng khăng là Trung Sơn Tĩnh Vương! Lưu Bị ngươi thật to gan!” Diệp Thần nói đến đây hai mắt sáng lên không hề che dấu sát ý.

Cảm nhận được Diệp Thần muốn giết mình sắc mặt gã lại trắng bạch lên.

Đến lúc này Lưu Bị mới xác định được một việc là ngay từ đầu Diệp Thần chỉ đang đang trêu đùa gã.

Cơ bản y còn tưởng rằng đã lừa dối được Diệp Thần mà cũng vì thế mà đắc ý.

Nhưng hiện tại xem ra Diệp Thần đang trêu đùa y hơn nữa lại thật sự muốn giết mà không định buông tha cho y.

Cố gắng ổn địnhtrái tim đang nhảy loạn lên Lưu Bị không chút do dự giơ ba ngón tay lên la lớn:

“Châu mục đại nhân người hiểu lầm rồi, Bị thật sự là Trung Sơn Tĩnh Vương, trời xanh làm chứng nếu nói sai sẽ chết không toàn thây, không được tử tế!”

Lời nói bên trong của Lưu Bị toàn là ủy khuất hơn nữa lời nói rất thành khẩn không có chút nào giả dối cả.

Nói xong Lưu Bị còn “Ô ô” khóc lên.

Khóc một cái ruột gan đứt từng khúc, kêu một cái ủy khuất đến cực điểm, lại kêu một cái tuyệt vọng bất lực.

Nhan Lương và Xú Văn nhìn thấy vậy sắc mặt liền biến đổi sau đó chắn trước người Lưu Bị.

Ban đầu bọn họ còn có chút nghi hoặc Lưu Bị vì không lấy ra được chứng cứ.

Hiện tại nhìn thấy Lưu Bị bị Diệp Thần bức cho khóc chảy cả nước mắt lại còn phải thề độc thì nghi hoặc trong lòng lập tức tiêu tán.

Xem ra Diệp Thần rất khinh người nếu không thì sao lại khiến Lưu Bị tức phát khóc.

Chứng cứ Lưu Bị là Trung Sơn Tĩnh Vương hiện tại không lấy ra được cũng rất bình thường vì đâu ai lúc nào cũng mang đồ vật quan trọng bên người. Huống hồ Lưu Bị cũng nói sau khi kết bái sau sẽ giải thích kỹ càng tỉ mỉ với Diệp Thần.

Trừ khi Lưu Bị lấy ra được chứng cứ nếu không có vẻ Diệp tướng quân sẽ không buông tha cho hắn.

Đương nhiên bọn họ thấy Lưu Bị căn bản không nói dối nếu không sẽ không thể thề độc đến như vậy.

Nhan Lương phẫn nộ nhìn về phía Diệp Thần sau đó trầm giọng quát:

“Phiêu kỵ Đại tướng quân, Nhan Lương kính nể người là đại anh hùng vì đại hán lập hạ công lao nhưng sao lại muốn hãm hại đại ca ta! Chẳng lẽ Phiêu Kỵ Đại tướng quân lại không coi trọng đại hán hoàng tộc sao?”

“Phiêu kỵ Đại tướng quân, Xú Văn cũng tôn trọng người nhưng nếu muốn bôi nhọ đại ca ta tuyệt đối không thể chấp nhận!” Xú Văn lớn tiếng quát.

Hai người nói xong không chút do dự thả ra trên người khí thế trên mặt cũng lộ ra biểu cảm vô cùng kiên định.

Bọn họ phải bảo vệ Lưu Bị tuyệt đối không để đại ca chịu áp lực của Diệp Thần.

Lưu Bị nghe thấy thế khóc càng lớn rồi sau đó như “Hoa lê đái vũ ” hô

“Ô ô ô, nhị vị hiền đệ, Bị không sợ chết nhị vị hiền đệ mau thỉnh tội với châu mục đại nhân, Bị không thể để liên lụy đến nhị vị hiền đệ. “

“Đại ca!” Nhan Lương và Xú Văn nghe thế liền xoay người nhìn về phía Lưu Bị la lớn.

“Ô ô ô......”

Lưu Bị nói dăm ba câu đã đánh tan nghi hoặc trong lòng hai bọn họ.

Nhan Lương, Xú Văn nhìn không ra nhưng Diệp Thần thì khác.

Đáng tiếc hai người bọn họ lại bị Lưu Bị gạt gắt gao nên luôn đứng về phía tên kia.

Lưu Bị lấy không lấy ra được chứng cứ cũng vẫn tin tưởng và đi theo hắn.

Cơ bản Diệp Thần cũng muốn thử xem có thể nhận hai người họ hay không.

Kết quả cho thấy hai người này ngu xuẩn hết thuốc chữa, Diệp Thần không có kiên nhẫn để tiếp tục nói.

Rốt cuộc mục đíchđạt được đã kéo dài thời gian đến khi kết nghĩa mở ra, bây giờ liền tính kế tiêu diệt Lưu Bị.

Phải biết rằng Lưu Bị tự xưng mình là dòng dõi của Trung Sơn Tĩnh Vương, là thành viên hoàng tộc nếu Diệp Thần không nói mà đã giết Lưu Bị, tin này mà truyền ra đi sẽ ảnh hưởng nhiều đến thanh danh của hắn.

Đặc biệt là Hà Tiến hắn khẳng định sẽ mượn cơ hội này tìm Diệp Thần gây phiền toái, điểm này không cần thiết.

Mà hiện tại Diệp Thần bắt được Lưu Bị nhưng đã chứng cứ sẽ làm thịt hắn.

Một tên du côn không có lý do gì lại giả mạo hoàng tộc nếu không làm thịt thì giữ lại làm gì.

Nhìn thoáng qua ba huynh đệ Lưu Bị, Diệp Thần lạnh lùng cười rồi sau đó mở miệng nói:

“Lưu Bị, ngươi thật thủ đoạn và tâm kế! Đáng tiếc tuy ngươi lại có thể ngôn thiện biện nhưng cũng đừng nghĩ vặn chuyển càn khôn, hôm nay nếu không có chứng cứ ngươi sẽ phải chết không có gì phải nghi ngờ!

Diệp Thần nói xong tay phải cầm Thí Thần Thương đột nhiên nhấc lên, rất bạo ngược và đằm đằm sát khí.

“Đại nhân muốn giết Bị tuyệt đối không chống cự nhưng xin châu mục đại nhân hãy tha cho hai vị hiền đệ, Bị xin bái tạ!” Lưu Bị nghe vậy liền rùng minh vội khom người nói.

Lời nói chân thành của Lưu Bị khiến cho Nhan Lương và Xú Văn nghe thấy liền cảm động, đồng thời mở miệng la lớn: “Đại ca!”

Chết đến nơi rồi còn muốn giãy giụa lại còn muốn kéo Nhan Lương, Xú Văn xuống theo không cho lão tử hưởng lợi thật đúng là người tâm kế!

Các ngươi không muốn theo ta thì giữ lại có tác dụng gì!

Nghĩ đến đây Diệp Thần lạnh lùng cười sau đó mở miệng quát:

“Tiểu tử Lưu Bị dám giả mạo hoàng tộc đúng là có gan chó, người như vậy ai cũng có thể giết chết! Giết!”

“Oa” một tiếng truyền đến mặt đất trong nháy mắt nứt nẻ.

Lúc này Diệp Thần nhảy ra và lao thẳng tới Lưu Bị.

“Thượng! Mau thượng! Diệp Thần động thủ!

“Giết! Giết Lưu Bị là một việc quá tốt.”

“Mau bảo vệ Lưu Bị không được để bọn họ giết Lưu Bị!”

“Lưu Bị! Còn không bỏ kết bái! Ngươi bị Diệp Thần dọa cho choáng váng rồi!”

Các người chơi ngươi một lời ta một ngữ cùng rống to lên theo sau đó là âm thanh “Leng keng leng keng” của binh khí va chạm vào nhau.

Nhóm người chơi ngăn cản Lưu Bị và trợ giúp Lưu Bị cùng lao vào đánh nhau.

“Tiếp binh khí!” Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên sau đó liền thấy một người người chơi nhảy lên giữa không trung tay cầm hai cây trường thương rồi ném về phía Nhan Lương và Xú Văn.

Cùng lúc đó, đột nhiên có đám người chơi nhảy lên, trong đó có một người đang giương cung cài tên về phía Diệp Thần đang chuẩn bị chém giết.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch