Không nghĩ tới chủ công của y Diệp Thần người muốn triệu tập trăm vạn chiến mã đến nơi này hơn nữa còn chuẩn bị nhiều lương thảo, binh khí, áo giáp và cung tên như vậy.
Tất cả chỉ nói lên một việc Luân Hồi Thành lại muốn tăng binh hơn nữa lần này tăng đến trăm vạn binh.
Phục hồi tinh thần lại Triệu Mãnh khom mạnh người nói: “Chủ công! Mạt tướng lập tức khởi hành!”
Triệu Mãnh nói như vậy đương nhiên là muốn tranh thủ thời gian cho Diệp Thần.
Bởi vì chủ công có vẻ muốn kiếm được lượng lớn chiến công, công đức để giành được vật mong muốn, muốn như vậy thì đại quân Luân Hồi Thành cần rời U Châu càng sớm càng tốt đi đến nơi khác bình định sát Yêu tộc.
Diệp Thần nghe vậy không khỏi cười, chỉ nói:
“Ngày mai xuất phát cũng được binh lính đã đánh giết không ngủ suốt một ngày không thể lao lực quá độ.”
Triệu Mãnh suy nghĩ cái gì Diệp Thần làm sao có thể không nhìn ra.
Bất quá đối với hắn mà nói chiến công lẫn công đức đều phải lấy hơn nữa phải là số lượng lớn nhưng không cần vội đến mức hao tổn sinh lưc binh lính.
Nguyên nhân cũng đơn giản thôi.
Diệp Thần muốn trăm vạn binh lính số lượng cực khổng lồ, nhưng trăm vạn binh lính này đều là tân binh.
Tân binh không thể chịu thao luyện quá mức hay trực tiếp lên chiến trường tỉ lệ bỏ mình rất cao.
Cũng bởi nguyên nhân này Diệp Thần mới chuẩn bị dùng thời gian một ngày giúp việc thao luyện trăm vạn tân binh đơn giản một chút.
Nếu là người chơi khác làm như vậy trăm phân trăm không thành.
Thao luyện tân binh một ngày sao có thể có thể thành công.
Nhưng với Diệp Thần nó không phải là vấn đề.
Phải biết rằng hắn bây giờ đã có bốn mươi mốt vạn lão binh chiến trường cảnh giới tiên thiên.
Mà thủ hạ Triệu Vân, Điển Vi, Quan Vũ, Trương Phi bốn người càng là siêu nhất lưu lịch sử võ tướng.
Muốn vạn tân binh học được bản lĩnh giết địch quả thực không quá đơn giản.
Diệp Thần muốn tranh bá thiên hạ nhưng cũng sẽ không đem tính mạng binh sĩ ra đùa.
Bởi vì bọn họ đều là người sống sờ sờ có máu có thịt có linh hồn, cũng không phải một đống số liệu như những người chơi khác vẫn tưởng.
Cho nên Diệp Thần muốn Triệu Mãnh về Luân Hồi Thành lấy binh khí áo giáp trang bị cho trăm vạn tân binh còn đặc biệt dành ra một ngày tới thao luyện tân binh.
Đương nhiên hắn dám làm như thế cũng có quan hệ với phong hào “Hoàng giả” vừa đạt được từ nhiệm vụ lịch sử Đào viên tam kết nghĩa.
Đặc tính đầu tiên của phong hào Hoàng giả chính là tăng 100 điểm sĩ khí cho quân đội.
Giá trị sĩ khí của những binh lính cũa này đã full rồi, có sĩ khí như vậy hơn nữa có Diệp Thần cùng chúng đại tướng thủ hạ dẫn dắt những người này ngoại trừ kinh nghiệm sẽ không thua gì một lão binh đã trải quan chục trận chuyện .
Bất luận là tân binh nào đều sẽ dám đánh liều dám tranh nhau sống sót dù có gặp phải Yêu tộc cũng sẽ không sợ hãi càng sẽ không lùi bước.
Triệu Mãnh có hơi sửng sốt không nghĩ tới Diệp Thần muốn dùng một ngày nghỉ ngơi kia để chỉnh đốn đội ngũ sau khi lấy lại tinh thần hắn vội vàng khom người đáp.
“Vâng! Chủ công!”
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu sau đó nhìn về phía Quách Gia mở miệng nói:
“Phụng Hiếu, ngày mai phái ngươi đi trước tìm Hàn Đương nói cho hắn sau khi chuyện lương thực ở kế huyện xử lý xong, đi đến các nói còn lại tiếp tục dựa theo mệnh lệnh ban đầu hành sự, thân hào phàm là kẻ không vâng theo bố cáo giết không tha!”
U Châu là địa bàn của Diệp Thần vào lúc này trừ bỏ thành vừa mới diệt trừ phản quân xong còn lại đều theo mệnh lệnh Diệp Thần hành sự.
Những thành trì này đều sẽ dùng giá gấp hai để thu mua lương thực trong tay thân hào sau đó cứu tế bá tánh.
Dù là kẻ không tuân theo hay phản kháng đều phải giết.
Với Diệp Thần mà nói dám phản kháng đều là đám người quấy rối ỷ vào thân phận hoàng thân mà không tuân hiệu lệnh của mệnh quan triều đình không giữ dùng về sau được.
“Vâng! Chủ công!” Quách Gia vội đáp.
Đúng lúc này một binh sĩ trong quân đoàn Luân Hồi đi đến vừa vào cửa liền quỳ một gối xuống lớn tiếng bái nói:
“Bẩm chủ công, Tô gia đã đem sắt thiết và thiên ngoại huyền thiết đến phủ Thành Chủ.”
Diệp Thần nghe đến đó gật gật đầu rồi nhìn mấy thủ hạ Quan Vũ, Trương Phi đang kích động cười ha hả nói:
“Trác quận có thợ rèn là hậu nhân Âu Dã Tử, các ngươi cầm thiên ngoại huyền thiết đi tìm hắn bảo hắn đúc trang bị theo ý các ngươi đi.”
“Đa tạ chủ công ban ân!” Quan Vũ và Trương Phi nghe vậy vui mừng tột độ vội vàng khom người bái nói.
Bên trong lời nói của họ tràn ngập hưng phấn .
Dùng thiên ngoại huyền thiết đúc binh khí trăm phần trăm là thiên cấp binh khí.
Mà hậu nhân Âu Dã Tử đúc thiên cấp binh khí khẳng định là thiên cấp binh khí xuất sắc.
Có binh khí như vậy vô luận là Quan Vũ hay Trương Phi ra trận giết địch đều như hổ thêm cánh.
Này đối với người ngay cả một binh khí thuận tay đều không có như Quan Vũ và Trương Phi mà nói sao có thể không kích động sao có thể không biết ơn.
Diệp Thần cười ha hả gật gật đầu chỉ nói: “Đi thôi.”
“Vâng! Chủ công” Quan Vũ Trương Phi nghe đến đó đồng loạt khom người chào sau đó rời khỏi đại sảnh.
Diệp Thần lúc này nhìn về phía thị nữ đứng ở cửa lên tiếng phân phó: “Đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn.”
“Vâng! Châu mục đại nhân!” Thị nữ nghe thấy liền vội khom người đáp nhanh chân đi đến trù phòng.
Quách Gia như chợt nhớ tới cái gì cúi người nói với Diệp Thần:
“Chủ công, sau hôm nay chủ công sẽ xuất binh ở đâu?”
Diệp Thần không khỏi ngạc nhiên hỏi lại: “Phụng Hiếu sao lại hỏi vậy?”
Quách Gia trầm mặc một lát rồi sau đó khom người trịnh trọng nói:
“Chủ công, bây giờ Đại Hán không chỉ có có phản loạn Khăn Vàng còn có Yêu tộc xâm lấn nữa. Lúc trước Trương Giác mưu đồ Lạc Dương, không ngờ âm mưu thất bại nặng nề tốn công lại hại thân giờ đây xung quanh Lạc Dương còn không bao nhiêu Khăn Vàng, cho dù có cũng sẽ bị quân đội Đại Hán tiêu diệt sạch sẽ.
Bây giờ xung quanh Lạc Dương không còn mối lo Khăn Vàng nữa nhưng mà lần này Yêu tộc xâm lấn gây ra hao mòn khí vận toàn bộ dân Đại Hán, lúc đó Yêu tộc tất nhiên sẽ biến Lạc Dương thành mục tiêu công kích chủ yếu.
Nếu như bệ hạ bị Yêu tộc giết khí vận Nhân tộc tất nhiên sẽ bị Yêu tộc sở đoạt, đến lúc đó chủ công mặc dù nhất thống Nhân tộc cũng vô pháp phục hồi lại khí vận này, mọi chuyênh đối với chủ công không phải chuyện tốt.”
Diệp Thần kinh ngạc không ngờ Quách Gia lại lo lắng vấn đề này.
Hắn muốn tranh bá thiên hạ mà bây giờ chính là một cơ hội tốt nhất để mặc kệ Nhân tộc mặc kệ Yêu tộc đi giết Lưu Hoành.
Nếu Diệp Triển không ra tay thì Lưu Hoành thật đúng là có khả năng bị Yêu tộc xử lý như vậy cơ hội của hắn cũng tới rồi.
Đương nhiên đây cũng chỉ là một trong các khả năng.
Kiếp trước Yêu tộc công phá thành Lạc Dương kết quả đưa Nam Hoa lão tiên cùng Cát Thần và Tả Từ.
Có điều dù có ba người bọn họ cũng thiếu chút nữa không giữ được mệnh của Lưu Hoành.
Diệp Thần trọng sinh mà đến làm sao có thể không nhớ rõ những việc này.
Giờ này khắc này khí vận Đại Hán tuy rằng suy sút nhưng chưa cạn kiệt, Lưu Hoành như cũ đại biểu cho khí vận của một đất nước.
Nếu như Lưu Hoành bị Yêu tộc giết ngay cả nhất thống thiên hạ cũng không thể tiếp tục thực hiện.
Bởi vì khí vận Nhân tộc khẳng định sẽ bị Yêu tộc cướp đi ít nhất một nửa.
Đối Diệp Thần mà nói nếu khí vận Nhân tộc bị Yêu tộc cướp đi một nửa thì sao còn khả năng phi thăng lên Hồng Hoang.
Cho nên Lưu Hoành có thể chết nhưng chỉ có thể là đễ gã tự bệnh chết hoặc bị Nhân tộc giết chết bất luận thế nào cũng không thể bị Yêu tộc giết chết.
Diệp Thần đã biết kết quả từ kiếp trước nhưng căn bản hắn cũng sẽ không liều đánh cuộc vì cái hắn cần là vạn vô nhất thất.
(vạn vô nhất thất: cẩn thận không để xảy ra sai sót dù nhỏ nhất)