Diệp Thần đem theo quân đoàn luân hồi tiếp tục hướng về phía trước và lấy đi tính mạng của đại quân khăn vàng không chút lưu tình.
Mục tiêu của Diệp Thần là chủ soái của đại quân khăn vàng, mà người ở trong đó cho dù là Trương Giác, Trương Bảo hay Trương Lương thì Diệp Thần cũng sẽ không bỏ qua.
Đối với lực sĩ khăn vàng nào dám ngăn cản con đường Diệp Thần thì sao hắn phải khách khí, làm sao lại phải thủ hạ lưu tình.
Nói một cách đơn giản những người cản đường hắn đều phải chết!
“Chạy...... Chạy!” Một binh lính khăn vàng rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực từ quân đoàn luân hồi mang đến.
“Ta...... Ta không muốn chết...... Không muốn bị tiên nhân trừng phạt......”
“Đại hiền lương sư không phải nói trời xanh đã chết sao, tại sao còn có tiên nhân tới đối phó chúng ta......”
“Ta...... Ta phải về nhà...... Ô ô ô......”
Các binh lính đại quân khăn vàng cảm thấy bắt đầu nguy kịch liền xoay người bỏ chạy.
Đào Thăng nhìn đại quân khăn vàng bắt đầu chạy tán loạn thì sắc mặt liền thay đổi rồi trực tiếp mở miệng quát:
“Mau! Truyền lệnh cho binh lính uống nước bùa!”
Giờ khắc này Đào Thăng mạnh mẽ đem nỗi sợ hãi thân phận “Tiên nhân” của Diệp Thần áp chế trong lòng hắn không dám tưởng tượng đến việc này.
Hơn nữa càng nghiêm trọng hơn chính là binh lính Hoàng Cân bỏ chạy tán loạn như vậy thì đại quân chắc chắn sẽ thua.
Hắn là đại tướng khăn vàng có nhiệm vụ đưa đại quân khăn vàng tấn công thành trì đại hán và giết chết binh lính đại hán.
Mà hiện tại binh lính chạy tán loạn thì hắn chắc chắn sẽ bị Trương Lương trừng trị, càng sẽ bị Trương Giác trừng phạt nặng nề hơn, điều này thật sự hắn không muốn nhìn thấy.
Nhưng mệnh lệnh của Đào Thăng tuyệt nhiên không có lấy một người đáp lại.
Đào Thăng hơi sửng sốt sau đó liền phát hiện một việc khiến hắn hộc máu.
Tên lính liên lạc trong lúc hắn không chú ý đã chạy thoát.
Đào Thăng cố gắng ổn định tâm lý sau đó vẻ mặt xanh đét tức giận kêu lên:
“Thanh thiên đã chết, hoàng thiên đương lập, vận trời trong tay chúng ta thiên hạ đại cát!”
Thanh âm rất vang nháy mắt đã bao trùm nửa chiến trường.
Trong nháy mắt binh lính Hoàng Trung đang chạy tán loạn liền giảm tốc.
Đúng lúc này đại quân khăn vàng ở chỗ Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu cũng phát hiện binh sĩ Hoàng Cân chạy tán loạn, lúc sau nghe thấy Đào Thăng đang tức giận liền không chút do dự đi theo phóng thanh quát:
“Thanh thiên đã chết, hoàng thiên đương lập, vận trời trong tay chúng ta thiên hạ đại cát!”
Từng khẩu hiệu trong khoảnh khắc vang vọng khắp chiến trường
Bọn lính chạy tán loạn rốt cuộc cũng nổi lên một tia dũng khí sau đó liền cao giọng hô theo:
“Thanh thiên đã chết, hoàng thiên đương lập, vận trời trong tay chúng ta thiên hạ đại cát!”
“Uống nước bùa! Đại hiền lương sư cùng tồn tại với chúng ta!” Đào Thăng tức giận lại tiếp tục hô lên.
Hắn vừa nói xong thì đám lính khăn vàng lập tức trừng lớn hai mắt dũng khí nháy mắt làm theo.
Giây tiếp theo bọn lính khăn vàng lấy trong lòng ngực ra ống trúc rồi nhổ nút lọ và uống một hơi cạn sạch nước bùa ở bên trong.
Đúng lúc này trên người bọn họ đồng thời toát ra hồng quang, một đám hồng quang đầy mặt, hưng phấn dị thường.
“Thanh thiên đã chết, hoàng thiên đương lập, vận trời trong tay chúng ta thiên hạ đại cát!”
Tiếng quát điên cuồng trong khoảnh khắc vang lên từ trong miệng của binh lính quân Hoàng Trung.
“Vì đại hiền lương sư chúng tôi sẽ dũng cảm! Giết.”
Đào Thăng, Ngô Hằng, Bùi Nguyên Thiệu hét lớn một tiếng.
Các binh lính quân khăn vàng nghe thấy vậy trong nháy mắt đã biến “Biểu tình thành phấn chấn” mà không chút do dự chuyển hướng tới Diệp Thần và quân đoàn luân hồi.
Thương đao trong tay bọn họ không chút do dự hướng tới Diệp Thần và quân đoàn luân hồi.
Nhưng tất cả đều phí công.
Diệp Thần nhìn tình trạng điên cuồng của bọn lính khăn vàng liền biễu môi khinh thường, tay phải cầm thần thương chém ra từng nhát từng nhát một.
Thí Thần Thương đi qua nơi nào thì cả người và binh khí đều tan nát.
Lúc sau những âm thanh bạo liệt của thân thể liên tiếp vang lên.
Dù binh lính khăn vàng có điên cuồng như thế nào cũng không thể ngăn cản được Diệp Thần.
Mà quân đoàn luân hồi phía sau cũng vậy không ai có thể tới gần trong vòng hai mét.
Đám lực sĩ kia cũng không ngoại lệ tất cả đều bị đâm chết.
Xung phong, lại xung phong, không người nào có thể kháng cự!
“Ầm ầm ầm”
Vạn mã lao nhanh, đại địa nổ vang.
Quan Vũ, Trương Phi, Trương Cáo đem theo một trăm vạn binh lính Luân Hồi Thành không ngừng bắn chết đại quân khăn vàng.
Từng binh lính khăn vàng đều bị loạn tiễn bắn chết tại chiến trường.
Khăn vàng đại quân kỳ sở tại.
Sau khi nghe được khẩu hiệu của đại quân khăn vàng Trương Lương không khỏi sửng sốt liền xoay người nhìn ra xa.
Giây tiếp theo hai mắt gã đột nhiên co lại sau đó kinh thanh quát: “Sao có thể!
Vẻ mặt Trương Lương không tin xoa xoa đôi mắt rồi hít hà một hơi.
Phía sau hắn ban đầu có hẳn năm trăm vạn đại quân khăn vàng nhưng hiện tại không có đến một nửa.
Mà trong thời gian ngắn như vậy 250 vạn thậm chí rất nhiều binh lính khăn vàng bị dọa mà chạy sạch.
Đại quân Luân Hồi Thành đã đến, Trương Lương biết nên hạ lệnh cho Đào Thăng lãnh binh tuyên chiến với đại quân Luân Hồi Thành.
Nhưng Trương Lương không nghĩ tới chính là sao sau khi tham dự công thành, phía sau còn có tổng cộng sáu trăm vạn khăn vàng đại quân mà lúc này lại không có đến 250 vạn.
Càng khủng bố hơn chính là binh sĩ khăn vàng bị giết càng ngày càng tăng lên.
Các binh lính này giống như lúa tới mùa thu hoạch càng ngày càng ngã xuống càng nhiều.
Triệu Nhật Thiên nghe được lời kinh hô của Trương Lương liền xoay người nhìn lại.
Giây tiếp theo hai mắt hắn đột nhiên mở to sau đó kinh thanh hô:
“Sao có thể! Diệp Thần không triệu hoán bạch hổ sao có thể trong thời gian ngắn lại giết nhiều người như vậy!”
Triệu Nhật Thiên đã từng thấy sự lợi hại của lực sĩ khăn vàng cho nên hắn mới muốn mượn tay Trương Lương để giết chết Diệp Thần.
Nhưng tình huống hiện tại lại là Đào Thăng đem năm vạn lực sĩ khăn vàng mà không có chút tác dụng gì.
Nói cách khác đại quân khăn vàng như thế nào mà chỉ trong một thời gian ngắn đã bị đại quân Luân Hồi Thành chém giết nhiều như vậy.
Đúng lúc này Triệu Nhật Thiên thấy một vạn người hướng tới chỗ hắn đó là kỵ binh của Luân Hồi Thành.
Nhìn thấy kỵ binh này Triệu Nhật Thiên nuốt nước bọt cái “... “Rầm”.
Hắn nhận ra lai lịch những binh lính đang tới là quân đoàn thân vệ của Diệp Thần.
Quân đoàn luân hồi khủng bố, bá đạo, giết người như ma.
Nghĩ đến đây Triệu Nhật Thiên vội vàng tìm kiếm thân ảnh của người kia.
Giây tiếp theo hình ảnh Diệp Thần bá đạo xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Nhật Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thần, Triệu Nhật Thiên không tự chủ được liền rùng mình một cái sau đó vô cùng hoảng loạn hô lên:
“Nhân công tướng quân chúng ta mau đi thôi thực lực Diệp Thần rất cao, hơn nữa binh cũng nhiều như vậy......”
Các người chơi sớm đã biết đến danh tướng Diệp Thần cho nên không một ai không sợ bị người kia giết chết và Triệu Nhật Thiên cũng không ngoại lệ.
Bởi vì trong trò chơi nếu bị Diệp Thần giết chết thì trong hiện thực cũng sẽ bị quải rớt.
Triệu Nhật Thiên dám tính kế mà lại không dám cùng Diệp Thần chính diện giao phong, hắn không can đảm mà lại còn muốn sống sót.
Trương Lương nghe thấy vậy sắc mặt lập tức trầm xuống sau đó lạnh giọng quát:
“To gan! Còn dám nhắc lại chuyện chạy trốn ta chắc chắn sẽ cho ngươi lăng trì xử tử!”
“Nhân công tướng quân người đi trước đi, việc này quá nguy hiểm......” Triệu Nhật Thiên nghe thế sắc mặt tức khắc biến đổi cố gắng ổn định trái tim sau đó mở miệng nói.
Trương Lương nghe vậy rốt cuộc sắc mặt cũng giãn ra một chút liền trầm giọng quát:
“Nếu cần thiết thì cứ bắt đi, chỉ có vượt qua nguy hiểm thì đại quân khăn vàng ta mới có thể đúc thành dũng sĩ bất tử, mỗi người đều là thánh cấp võ tướng!”
Trương Lương nói tới đây sau đó nhìn tên lính liên lạc ở bên cạnh quát:
“Đi, triệu tập đại quân ba mặt tường thành lại đây!”
“Vâng! Nhân công tướng quân!” Lính liên lạc nghe thấy thế vội vàng khom người đáp sau đó cưỡi ngựa chạy đi truyền đạt mệnh lệnh của Trương Lương.
Lúc này Trương Lương nhìn về phía mười lăm vạn lực sĩ khăn vàng đã đến phía dưới tường thành, tay phải vỗ vỗ, một phách một đoàn kim sắc quang mang từ trống rỗng xuất hiện sau đó trùm lên mười lăm vạn lực sĩ khăn vàng.
Nhìn đến đây hai mắt Trương Lương đột nhiên trừng lên rồi quát: