Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 408: Không thẹn với tâm

Chương 410: Không thẹn với tâm

Mẹ kiếp không nghĩ Tam Quốc Tân Thủ Khu cũng có cái này......

Không tồi, không tồi, từ đầu tiên trong cửu bí “Binh” quyết đã là của lão tử......

Nghĩ đến đây khóe miệng Diệp Thần cong lên rồi không chút do dự lựa chọn sử dụng.

Giây tiếp theo trang giấy kim sắc nháy mắt hóa thành một chữ Binh bao phủ khắp người Diệp Thần

Khi chữ vàng cuối cùng tiến đến cơ thể hắn thì âm thanh hệ thống nhắc nhở ngay sau đó vang lên.

“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được kỹ năng đầu tiên của cửu bí “ Binh” : có thể khống chế binh khí thiên hạ.”

Âm thanh hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc khóe miệng Diệp Thần liền nhếch lên.

Binh tự quyết tới thật đúng thời điểm vì hiện tại hắn bị phong ấn không thể vận dụng chân khí trong cơ thể...

Nhưng là cửu bí căn bản không chịu ảnh hưởng của phong ấn......

Nghĩ đến đây tay phải Diệp Thần chỉ điểm, thần thức vừa động trong khoảnh khắc một cái kim sắc cổ xưa “Binh” tự liền xuất hiện trên mặt đất.

Xung quanh chữ “Binh” có kim quang vờn quanh, hình thành một mâm tròn kim sắc cực lớn, kim sắc phù văn rất nhỏ không ngừng bơi lội bên trong cơ thể mà Diệp Thần đang đứng.

Tại đây đồng thời xuất hiện những âm thanh của từng trận đại đạo liên tiếp vang lên.

Quân đoàn luân hồi nhìn thấy Diệp Thần đột nhiên xuất hiện trạng thái lạ thường liền ngẩn ngơ.

Bọn họ chưa từng thấy chủ công dùng loại kỹ năng này, càng chưa bao giờ thấy người khác dùng.

Quân đoàn luân hồi ngây ngốc trong nháy mắt vô số thanh âm nhạc khí vang lên.

“Ong, ong, ong”

Chỉ thấy trường thương trong tay quân đoàn luân hồi không chịu khống chế mà động đậy qua lại.

Giây tiếp theo một vạn trường thương trực tiếp bay lên từ trong tay binh lính quân đoàn luân hồi rồi hướng về phía Diệp Thần.

Quân đoàn luân hồi nhìn thấy vậy sắc mặt đồng thời biến đổi sau đó kinh thanh hô:

“Chủ công cẩn thận!”

Giờ phút này quân đoàn luân hồi thật sự rất hoảng sợ, bọn họ không nghĩ binh khí trong tay bọn họ lại không chịu sự khống chế đã tự động bay lên cố tình nhắm thẳng vào chủ công.

Điều này sao có thể không khiến bọn họ sợ hãi cho được.

Nếu chủ công bọn họ phải chịu bất kỳ thương tổn nào thì bọn họ muôn lần chết cũng không thể thoát tội của mình.

Nhưng trường thương đang bay về phía Diệp Thần liền dừng lại cách hắn năm mét.

Một vạn trường thương, mũi thương hướng vào trong hình thành một cái mâm tròn rất lớn.

Diệp Thần nhìn thấy vậy liền cười sau đó mở miệng quát: “Không cần hoảng sợ như vậy, đây là một kỹ năng mới mà thôi.”

Diệp Thần vừa nói xong quân đoàn luân hồi liền dừng lại một đám người xem thấy khiếp sợ.

Sau đó quân đoàn luân hồi quân đoàn nhất loạt quỳ một gối xuống đất nói lớn: “Chủ công vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Giờ khắc này trong lòng các binh lính quân đoàn luân hồi chỉ có một ý niệm là chủ công bọn họ càng ngày càng mạnh rồi.

Có thể khống chế cả vạn binh khí cùng lúc thủ đoạn như vậy ai gặp cũng sẽ đổ mồ hôi.

Mà trên thực tế Diệp Thần có thể thao tác binh khí thì một vạn cũng chỉ là bước khởi đầu nếu thành thục thì cả trăm vạn binh khí cũng có thể khống chế được.

Diệp Thần liếc nhìn các binh lính quân đoàn luân hồi vẻ mặt ngưỡng mộ liền cười ha hả gật đầu, ý niệm vừa động thì một vạn trường thương đồng thời bay lên trên không sau đó bắt đầu xoay vòng quanh.

Vài giây sau, một vạn trường,thương rơi xuống mặt đất.

“Vèo, vèo, vèo”

Âm thanh trường thương đâm xuống đất nháy mắt vang lên.

Nhìn kiệt tác của chính mình Diệp Thần vừa lòng gật đầu nhưng ý niệm vừa động thì một vạn trường thương lại tiếp tục bay lên sau đó trở lại trong tay các binh lính quân đoàn luân hồi.

Binh tự quyết này so với cái ngự kiếm thuật thì tốt hơn nhiều, chỉ là vạn kiếm quy tông cũng dám so với “Binh” tự à.

Nghĩ đến đây khóe miệng Diệp Thần rung lên rồi xoay người lên ngựa và mở miệng quát: “Hồi Chung Sơn quận!

“Dạ! Chủ công!” Bọn lính quân đoàn luân hồi nghe thấy vậy đồng thời khom người nói lớn sau đó cưỡi Man Hoang Tê Ngưu đi phía sau Diệp Thần phía hướng về Chung Sơn quận.

“Ầm ầm ầm”

Vạn mã lao nhanh, địa đại nổ vang.

Diệp Thần đưa quân đoàn luân hồi rời đi, nhanh chóng đã biến mất ở nơi xa.

Nhưng hắn rời đi không bao lâu thì một tiếng thở dài ở bên hồ vang lên.

“Haizzzz .... trăm năm tu luyện cũng đánh không lại một người....”

Âm thanh kết thúc thì ở phía trước Chung Sơn quận liền xuất hiện vị Nam Hoa lão tiên.

Nhìn thoáng qua thi thể nát thịt đầy trên mặt đất, Nam Hoa lão tiên lại tiếp tục thở dài sau đó đi đến bên cạnh thu gom chỗ thi thể của Tả Từ, Vu Cát để lấy đem về mai táng.

Nhưng vừa mới cúi người xuống thì bỗng xuất hiện trường thường đột nhiên ở phía trước trước đang lao tới.

Nhìn thấy vậy sắc mặt Nam Hoa lập tức thay đổi sau đó thở dài nói:

“Hóa ra...... Phiêu kỵ Đại tướng quân đã phát hiện ra ta......”

Nam Hoa nói xong liền trầm mặc một lát sau đó khom người nói với thi thể Tả Từ và Vu Cát:

“Mấy chục năm mới gặp nhau, hai vị đạo hữu lại chọn một con đường không trở lại nếu hai vị nghe ta thì giờ cũng sẽ không phải rơi vào kết cục như thế này...... đều là ý trời a ...”

Nam Hoa lại thở dài sau đó đi về phía xa sau khi đi được vài bước liền biến mất.

“Ầm ầm ầm”

Diệp Thần đưa quân đoàn luân hồi tới Chung Sơn quận, lúc này lông mày hắn đột nhiên giương lên.

Nam Hoa lão tiên này cũng rất thông minh......

Nghĩ đến đây Diệp Thần không khỏi cười sau đó liền trở về trạng thái bình thường.

Trên thực tế lúc Diệp Thần sử dụng “Khâu” tự , luôn phóng thần thức ra ngoài nên liền nhận ra sự xuất hiện của Nam Hoa lão tiên.

Tuy Nam Hoa cách không quá gần nhưng cũng đã bị thần thức của Diệp Thần tra xét rồi.

Ban đầu Diệp Thần muốn làm thịt Tả Từ, Vu Cát và khi đạt được lệnh mở rộng quân đoàn sẽ ra tay giết chết Nam Hoa lão tiên.

Nhưng Nam Hoa ngay từ đầu đã không có ác ý với Diệp Thần mà còn phát cho hắn một nhiệm vụ duy nhất cấp thần thoại.

Cũng chính vì hai nguyên nhân này mà Diệp Thần mới từ bỏ ý tưởng giết chết Nam Hoa lão tiên.

Có một số việc Diệp Thần sẽ làm và sẽ đoạt lấy nhưng hắn không phải là người không có nguyên tắc.

Giết Nam Hoa lão tiên có thể đạt được chỗ tốt nhưng bản tính Diệp Thần không phải như vậy.

Hắn có thể không lưu tình giết chết bất cứ người nào hay bất luận là Yêu tộc nào nhưng nếu đó chính là kẻ địch.

Giúp Diệp Thần không có tính kế hoặc không có ý đối đầu với Diệp Thần thì hắn sẽ không tùy tiện giết người.

Cho dù giết bọn họ có thể đạt đến chỗ tốt nhưng hắn sẽ không làm như vậy.

Nói đơn giản một chút có thể quy vì bốn chữ mà “không thẹn với tâm “ mà hành sự.

Đương nhiên, Diệp Thần không giết người nhưng không bao gồm người ngăn cản con đường của hắn ví như những lĩnh chủ người chơi đó.

Diệp Thần muốn tranh bá thiên hạ cho nên những lĩnh chủ người chơi này trừ phi tự nguyện giải tán lãnh địa nếu không hắn sẽ không chút do dự mà san bằng toàn bộ lãnh địa của bọn họ.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch