Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 411: Chân Mật xuất hiện

Chương 413: Chân Mật xuất hiện

“Dạ! Dược kỵ đại tướng quân!” Binh lính Chung Sơn đang duy trì trật tự kia nghe thấy vậy vội vàng khom người nói.

Nói xong những binh lính này liền tách nhau ra đi về các phố lớn, ngõ nhỏ ở Chung Sơn và vừa chạy vừa hô:

“Phiêu Kỵ Đại tướng quân có lệnh, ngoại trừ bá tánh

Các người chơi quận Chung Sơn sau khi nghe được lệnh của Diệp Thần liền kêu khổ.

Bọn họ rất muốn mở miệng mắng thật to nhưng không ai dám.

Bởi vì bọn họ biết chỉ cần xuất hiện một lời không tốt về người kia thì tất cả các người chơi trong thành đều sẽ bị binh lính xử quyết .

Và cũng không ai dám chống đối Diệp Thần ở đây cho nên các người chơi rất nhanh chóng cùng nhau rời khỏi quận Chung Sơn.

Đương nhiên có các người chơi đồng ý rời đi thì cũng có những tìm cách ở lại.

Chỉ cần đợi Diệp Thần dẫn quân đoàn luân hồi đi trước các người chơi sẽ rất nhanh trở về phủ quận Chung Sơn.

Diệp Thần vừa mới trở về phủ thành chủ thì hai người Cao Phát và Cúc Nghĩa liền vội vàng tiến lên rồi khom người nói: “Tham kiến chủ công!”

Diệp Thần nghe thấy vậy thì cười ha hả gật đầu sau đó mở miệng hỏi: “Có chuyện gì mà hỗn loạn vậy?”

“Khởi bẩm chủ công, hai người mạt tướng vừa giết được vài tên cướp thì đúng lúc người đến.” Cao – Cúc hai người vội đáp.

Diệp Thần nghe đến đó hai mắt nhảy dựng lên, một tia sáng chợt lóe rồi biến mất.

Đúng là to gan......

Thật may đã bảo Cao Phát và Cúc Nghĩa đi trước để bảo vệ nơi này bằng không......

Nghĩ đến đây Diệp Thần nhìn về phía hai tướng gật gật đầu rồi nói:

“Hai người các ngươi ra ngoài thành, mỗi người chọn mười vạn binh lính Luân Hồi Thành và đợi một canh giờ sau thì xuất phát!”

“Dạ! Chủ công!” Hai người nghe vậy rất vui mừng rồi vội khom người đáp.

Diệp Thần gật gật đầu sau đó xoay người xuống ngựa chuẩn bị đi vào phủ. Đúng lúc này binh lính thủ thành trở về báo cáo mệnh lệnh đồng loạt quỳ một gối xuống đất và cùng hô to:

“Xin Phiêu Kỵ đại tướng quân thu nhận!”

Diệp Thần nghe thấy thế không khỏi ngạc nhiên, hắn không nghĩ là binh lính thủ thành quận Chung Sơn lại muốn đầu nhập vào quân mình.

Cao Phát và Cúc Nghĩa thấy vậy liền nhìn nhau rồi cùng khom người nói:

“Chủ công, binh lính quận Chung Sơn đều là binh sĩ dũng cảm bọn họ đã đi theo chúng tôi thủ thành ngay từ ban đầu.....”

Diệp Thần nghe đến đó thì trầm mặc một lát rồi nhìn về phía binh lính thủ thành quận Chung Sơn và nói:

“Các ngươi đều rất hận đại quân khăn vàng hơn nữa mấy ngày này ta đều thấy rõ, chúng binh lính đều không sợ sinh tử, dũng cảm bất phàm nhưng các ngươi đều là binh lính Ký Châu nếu tùy tiện đi theo ta sẽ không hợp đạo lý.”

Diệp Thần nói tới đây bọn lính thủ thành quận Chung Sơn đều tối sầm mặt lại.

Tướng quân nói đúng tình hình thực tế bọn họ muốn đi theo ngài cũng không sao nhưng thân phận bọn họ lại là binh lính Ký Châu chứ không phải U Châu cho nên không thể tùy tiện đi theo Diệp Thần được.

Cao Phát và Cúc Nghĩa thở dài, bọn họ cũng không có cách nào để giải quyết vấn đề thân phận này hơn nữa quận Chung Sơn không thể không có binh tướng trấn giữ.

Nếu không khi phản quân hoặc sơn tặc đến thì quận Chung Sơn sẽ bị phá bỏ đến lúc đó bá tành bên trong thành nhất định phải gặp tai ương.

Diệp Thần nhìn thoáng qua vẻ mặt uể oải của binh lính Ký Châu hơi mỉm cười rồi mở miệng nói:

“Các ngươi tiếp tục ở quận Chung Sơn, đợi sau khi giải quyết khó khăn ở đây ta sẽ nói với quận thủ quận Chung Sơn rằng các ngươi vì ngăn cản đại quân Hoàng Trung nên đã bị giết đến lúc đó các ngươi có thể rời khỏi đây.”

Diệp Thần vừa nói xong các binh lính thủ thành quận Chung Sơn đều ngẩn người sau đó mừng như điên liền khom người nói:

“Bái kiến chủ công!”

Lời nói bên trong của bọn họ mang đầy ý cảm kích và sự hưng phấn sâu đậm.

Bởi vì tướng quân nói rất rõ ràng đó là cơ hội cho họ đi theo ngài ấy.

Chỉ cần quận thủ quận Chung Sơn biết bọn họ đều đã chết thì bọn họ đều có thể rời khỏi đây.

Tới lúc ấy thân phận binh lính Ký Châu không còn là hạn chế của họ nữa bọn họ có thể không chút do dự lựa chọn gia nhập Luân Hồi Thành và trở thành binh của Diệp Thần.

Binh lính thủ thành quận Chung Sơn không hề nghĩ Phiêu Kỵ Đại tướng quân lại vì bọn họ mà suy nghĩ chu đáo mọi đường như thế này.

Diệp Thần hoàn toàn có thể làm lơ yêu cầu của các binh lính bởi vì họ không phải là tinh binh hay chuẩn tướng gì cả.

Nhưng sự thật thì Phiêu Kỵ Đại tướng quân lại nghĩ cách vì bọn họ hơn nữa còn muốn thực hiện nó.

Ai người cũng có cảm tình bọn lính thủ thành quận Chung Sơn cũng không ngoại lệ, cho nên đó là nguyên nhân khiến bọn họ kích động và hưng phấn.

Diệp Thần nhìn thoáng qua những binh lính đầy vẻ cuồng nhiệt liền cười ha hả gật đầu rồi bước vào trong phủ.

Diệp Thần đồng ý thu nhận binh sĩ thủ thành quận Chung Sơn cũng là vì bọn họ thật sự rất anh dũng nên hắn mới để ý tới binh lính đó.

Họ có thể đối mặt với hơn một ngàn vạn đại quân khăn vàng mà mặt không hề thay đổi sắc lại còn ra sức chống cự rất ít người có thể làm được như vậy cho nên hắn không từ chối lời thỉnh cầu của họ.

Đương nhiên Diệp Thần cũng có một ý tưởng, đó là đi đến đâu cũng sẽ có binh lính ở đó không có nhiều cũng phải có ít.

Diệp Thần vừa vào cửa liền thấy trên dưới hơn một ngàn người trong phủ.

Đằng trước chính là một cặp vợ chồng trung niên, phía sau là năm người con gái, phía sau nữa lại là nô bộc gia công.

Không đợi Diệp Thần cẩn thận quan sát, cặp vợ chồng đó đi nhanh vài bước sau đó khom người nói:

“Chân Dật cùng nữ tử bái kiến Phiêu Kỵ Đại tướng quân!”

Bọn họ vừa nói xong năm thiếu nữ đi theo cùng nhau khom người nói:

“Chân Khương, Chân Thoát, Chân Đạo, Chân Vinh, Chân Mật gặp qua Kỵ Đại tướng quân.”

“Bái kiến Phiêu Kỵ Đại tướng quân!” Hơn một ngàn nô bộc gia công cũng vội vàng khom người nói.

Diệp Thần cười ha hả gật đầu sau đó nhìn về phía người tự xưng là Chân Mật.

Nhìn đến nàng hai mắt Diệp Thần sáng lên.

Đúng là Chân Mật, không hổ là Lạc Thần chi danh

Chỉ thấy nàng khoác bên ngoài chiếc áo lụa, bên trong là màu hồng nhạt, da thịt trắng tuyết giống như một dòng nước trong, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn tươi mát động lòng người, trên đầu kẹp một hình con bướm và một sợi tóc đen rũ xuống trước mặt tăng nét quyến rũ.

Đẹp, rất đẹp, đẹp vô cùng, đẹp đến mức siêu phàm thoát tục, đẹp đến mê người, đây chính là cảm nhận của Diệp Thần vào giờ phút này.

Lúc này Chân Mật thấy được ánh mắt Diệp Thần đang thưởng thức xen lẫn một chút xâm lược liền đỏ mặt sau đó liền tiến lên vài bước và chào hỏi Diệp Thần:

“Chân Mật bái kiến chủ công, đa tạ chủ công ra tay giúp đỡ cứu Chân Mật thoát khỏi nguy nan.”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch