Diệp Thần vừa nói xong một vị đầu tóc bạc phơ, lông mày cực dài bỗng nhiên hiện ra.
Vừa nhìn thấy hắn đã xác định được thân phận của lão, trừ trong truyền thuyết ra thì Dương Liễu Đại Tiên đứng đầu trong ba ngàn ma thần hỗn độn thì còn có thể là ai.
“Tiểu oa nhi không sợ ta?” Dương Liễu Đại Tiên liếc nhìn Diệp Thần một cái rồi hỏi.
Diệp Thần nghe thấy vậy tức khắc cười rồi sau đó mở miệng nói: “Tại sao phải sợ?”
Diệp Thần đúng là không sợ Dương Liễu Đại Tiên này sẽ ra tay đối phó với mình bởi vì hắn không có mang địch ý, hơn nữa Diệp Thần vẫn là chủ nhân của chiêu hiền quán.
Đừng nhìn cái kiến trúc chiêu hiền bình thường nhưng trong đó có ẩn chứa thuộc tính của trí não Bàn Cổ, không ai có thể vi phạm cho dù là ma thần hỗn độn Dương Liễu Đại Tiên cũng không ngoại lệ.
Chuẩn xác mà nói các hiền tài được triệu về vì chính là ủng hộ Diệp Thần chứ không phải giết hại hắn.
Nếu trong lòng có sát ý chiêu hiền quán căn bản sẽ không triệu hoán, còn nếu sau khi triệu hoán mới nảy sinh sát tâm thì chiêu hiền quán cũng sẽ đem người tống trở về.
Cho nên Diệp Thần căn bản không lo lắng ma thần hỗn độn trong truyền thuyết sẽ phá hư luân hồi thành xương máu của hắn.
“Ha ha ha, có ý tứ, có ý tứ......” Dương Liễu Đại Tiên nghe đến đó tức khắc cười rồi sau đó mở miệng nói nhưng chưa nói xong liền bị ngắt quãng.
“Dương Liễu lão gia gia, tại sao ngươi lại bất kính với lĩnh chủ đại nhân, Ngọc Nhi không thích Dương Liễu lão gia gia.” Một âm thanh chỉ trích non nớt chỉ trích đúng lúc này vang lên.
Dương Liễu Đại Tiên nghe thấy vậy không khỏi ngạc nhiên rồi sau đó nhìn về phía nữ hài vừa mở miệng nói vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi:
“Tuổi tác lĩnh chủ đại nhân của các ngươi so với Dương Liễu lão gia gia còn kém rất nhiều chẳng lẽ không thể kêu lĩnh chủ các ngươi là tiểu oa oa được sao?”
“Đây...... Đây......” Tiểu hài nữ nghe thấy thế thì không biết nên trả lời như thế nào.
Các hài đồng cùng nhìn nhau tuy muốn phản bác nhưng lại nghĩ dù sao những lời kia nói cũng đúng.
Diệp Thần nhìn thấy vậy không khỏi cười rồi sau đó mở miệng nói:
“Dương Liễu lão gia gia nói rất đúng, tuổi hắn lớn hơn ta rất nhiều, gọi ta là tiểu oa nhi cũng không sai, được rồi mau trở về thành tìm Hạnh gia gia học sách đi.”
Nhóm hài đồng nghe đến đó cả đám nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu đáp:
“Vâng, lĩnh chủ đại nhân.” Nói xong liền cùng nhau khom người nói với Dương Liễu Đại Tiên.
“Dương Liễu lão gia gia thực xin lỗi, chúng ta trách oan người.”
Dương Liễu Đại Tiên nghe thấy vậy liền cười ha hả rồi vuốt chòm râu hoa râm chòm râu sau đó vẻ mặt ôn hòa nói:
“Dương Liễu lão gia gia tha thứ cho các ngươi, mau trở về học sách đi.”
Bọn trẻ nghe đến đó tức khắc cười rồi vội vàng đáp:
“Vâng.” Nói xong cả nhóm liền đi về Luân Hồi Thành.
Cả nhóm rời đi, Diệp Thần mới nhìn đến Chu Thương và Đồng Uyên trên mặt đầy nghi hoặc cộng thêm khiếp sợ liền mở miệng nói:
“Hai người các ngươi cũng trở về thành trước đi.”
“Dạ! Chủ công!” Chu Thương, Đồng Uyên nghe đến đó do dự một chút rồi sau đó cùng khom người đáp.
Bọn họ do dự là bởi vì sợ Diệp Thần gặp nguy hiểm vì nếu để chủ công xưng hô là đại tiên chắc chắn thực lực phải siêu cường thậm chí có thể là thần tiên chân chính.
Nhưng mệnh lệnh của Diệp Thần bọn họ lại không thể không tuân theo, hơn nữa cũng không dám tự tiện ở lại đây, chủ công chính là muốn một mình nói chuyện cùng Dương Liễu Đại Tiên. Tuy bọn họ đều là võ tướng nhưng vẫn phải có khả năng nhìn nhận điểm này.
Sau khi Chu Thương và Đồng Uyên rời đi Dệp Thần liền mở miệng hỏi Dương Liễu Đại Tiên:
“Không biết Dương Liễu Đại Tiên có việc gì mà tới nơi này?”
Dương Liễu Đại Tiên là đệ nhất trong ba ngàn ma thần hỗn độn nên Diệp Thần mới không muốn mượn các đặc tính chiêu hiền đê cưỡng chế lão ở lại nơi này.
Nhưng sự thật lại là Dương Liễu Đại Tiên cố tình lưu lại.
Cho nên kết quả rất rõ ràng hắn trăm phần trăm là cố ý tới.
Chẳng qua Diệp Thần không rõ Dương Liễu Đại Tiên rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì mà làm vậy.
Đương nhiên đối với Diệp Thần mà nói cho dù Dương Liễu Đại Tiên vì mục đích gì chỉ cần hắn cảm giác được lợi ích bản thân bị hao tổn hoặc là có nguy hại thì chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Dương Liễu Đại Tiên liếc nhìn Diệp Thần trước sau vô cùng bình tĩnh liền tán dương gật đầu rồi sau đó mở miệng nói:
“Tiểu oa nhi ngươi quả nhiên là dị nhân, xem ra ta suy đoán ngươi là người biết trước kết quả đoạt đượcc tiên cơ cũng không sai.”
Diệp Thần nghe đến đó trong lòng không khỏi khách khách một chút nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài.
Trầm mặc một lát hắn liền mở miệng nói:
“Dương Liễu Đại Tiên nếu có việc xin cứ nói.”
“Ta tới đây thật sự có việc muốn nhờ.” Dương Liễu Đại Tiên liếc nhìn Diệp Thần rồi mở miệng nói.
“Xin cứ nói.” Diệp Thần nghe đến đó thì gật đầu nói.
“Lúc trước Bàn Cổ khai thiên, ta may mắn thoát một kiếp nhưng vì thay đổi vận mệnh, ta đã tự mình phong ấn, càng vì phát hạ lời thề -“ Không có thánh nhân phong ấn không phá” dùng trời đất làm chứng rất khó đánh vỡ.”
Diệp Thần nghe đến đó lông mày tức khắc giương lên nhưng vẫn chưa nói gì vẫn tiếp tục chờ đợi.
Dương Liễu Đại Tiên thở dài rồi nói tiếp:
“Thế sự vô thường, ta cực lực thay đổi vận mệnh lại phát hiện tương lai càng ngày càng hỗn loạn, càng ngày càng vô định......
Vận mệnh đã định ta cảm thấy chản nản bỗng một ngày một lực yếu đến cực điểm được triệu hoán mà nhưng lực này lại có thể đánh vỡ đại đạo hạn chế.
Lúc này ta vội vàng phân thân theo cỗ lực này đi tới đây, trực tiếp đến gặp ngươi mới phát hiện ta đau khổ tìm kiếm cơ duyên lại chính ở trên người của ngươi.”
Dương Liễu Đại Tiên nói tới đây bầu trời đột nhiên biến thành màu đỏ tươi như máu.
Tại đây đồng thời xuất hiện một luồng khí mãnh liệt.
Thấy vậy hai mắt Diệp Thần đọt nhiên co rụt lại.
Ngọa tào! Trời phạt!
Dương Liễu Đại Tiên thấy vậy khuôn mặt lập tức thay đổi rồi trực tiếp nhìn về phía Diệp Thần nói:
“Cho ngươi một hồi tạo hóa, tương lai giúp...”
“Oanh!”
Một tiếng sấm tiếng đột nhiên vang lên.
Giây tiếp theo cự mắt trong không trung từ từ mở to.
Dương Liễu Đại Tiên nhìn thấy vậy sắc mặt lập tức biến đổi liền liếc nhìn Diệp Thần một cái rồi biến mất không thấy.
Dương Liễu Đại Tiên cũng chưa nói gì đã trực tiếp rời khỏi Tam Quốc Tân Thủ Khu, cự mắt không trung cũng biến mất không thấy giống như tất cả đều là ảo giác vậy.
Diệp Thần nhìn hướng Dương Liễu Đại Tiên biến mất mà lông mày tức khắc giương lên.
Người rời đi nhưng đồ vật ở lại đây chẳng phải muốn có liên hệ với lão tử ta sao...
Theo lý thuyết gia hỏa này hẳn là sống tiếp vì lại mạo hiểm bị trời phạt đánh chết nên mới chạy tới tìm ta hỗ trợ.........
Dương Liễu Đại Tiên đứng đầu trong ba ngàn ma thần hỗn độn, không dung với đại đạo, kết cục hẳn là phải chết nhưng cuối cùng hắn vẫn sống, có điều vì mạng sống không thể không tự mình phong ấn, hơn nữa muốn sau khi thánh nhân xuất hiện trong thiên hạ có thể giải trừ phong ấn.
Diệp Thần nhớ rõ ràng lúc trước sau khi phi thăng Hồng Hoang lúc sau, nữ tử hồng quân mới vừa chứng đạo thành thánh, mà lúc đó Dương Liễu Đại Tiên cũng có thể giải trừ phong ấn, chính thức xuất thế rồi sau đó hung hăng đi sửa chữa lỗi lầm khi trước.
Vì thế hệ thống còn làm riêng một sự kiện trò chơi siêu cấp ngưu bức, cổ vũ nhóm chơi gia tham dự nhưng đáng tiếc không có một ai dám tham gia.
Phải biết rằng sau khi phi thăng các người chơi hàng ngày chỉ làm một việc, tử vong rồi sống lại sau đó không ngừng lặp lại, cuối cùng phát hiện mỗi người chỉ còn mười mạng, xài hết sau khi chết sẽ hoàn toàn bị quải rớt cho nên nhóm chơi gia không ai dám tùy tiện lấy tính mạng mình ra để đùa.
Đương nhiên đièu này không quan trọng mà quan trọng là Dương Liễu Đại Tiên lại có thể sống sót chạy đến chỗ Diệp Thần để tìm hắn hỗ trợ kéo dài vận mệnh thay đổi kết cục tử vong.
Việc này có thể không khiến cho hắn kỳ quái sao được.
Ngọa tào! Đây không phải là đưa lão tử vào chỗ chết sao.
Nghĩ đến đây Diệp Thần không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đến chỗ Dương Liễu Đại Tiên biến mất rồi sau đó giơ tay lên.
Một khối đá vẻ ngoài bình thường, nhỏ như hạt gạo tức khắc xuất hiện trong tay Diệp Thần.
Đúng lúc này âm thanh hệ thống nhắc nhở tiếng vang lên.
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được không gian căn nguyên.”
Âm thanh hệ thống nhắc nhở kết thúc hai mắt Diệp Thần tức khắc sáng lên.