Sau khi nghe Diệp Thần nói xong, Quách Gia rất kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng khom người nói:
“Chủ công, nàng này tuyệt đối không thể giữ lại.”
Diệp Thần nghe thấy vậy không khỏi thở dài sau đó mở miệng nói:
“Nếu là người khác, ta sẽ không chút nào do dự mà động thủ nhưng......”
Diệp Thần nói tới đây lông mày tức khắc nhếch lên.
“Chủ công có điều gì băn khoăn đối với thân phận nàng sao?” Quách Gia nghe đến đó hơi sửng sốt liền nhìn về phía Diệp Thần hỏi.
Diệp Thần lắc đầu rồi mở miệng nói:
“Không phải như thế, cho tới nay, cho dù là ai nếu là địch ta đều sẽ không chút do dự mà tiêu diệt, nam nữ cũng không có gì khác biệt, chẳng qua Thánh nữ quân Hoàng Cân - Trương Ninh này có chút đặc thù...”
Diệp Thần nói tới đây tức khắc trầm mặc.
“Chủ công có nỗi niềm khó nói sao?” Quách Gia nhìn thấy vậy thì do dự một chút rồi khom người hỏi.
“Đúng vậy......” Diệp Thần gật đầu nói.
Diệp Thần không nói ra nguyên nhân bởi vì hắn không thể nói được.
Phải biết rằng Diệp Thần là người trọng sinh mà đây chính là bí mật lớn nhất của hắn, bí mật này cho dù như thế nào cũng không thể bại lộ, ít nhất là hiện tại hắn vẫn đang chống lại Thiên Đạo nên không thể nói ra.
Mà Diệp Thần chưa đưa được ra quyết định cũng là vì có liên quan đến Trương Ninh.
Chuẩn xác mà nói, ở kiếp trước sau khi Diệp Thần bị phản quân đuổi giết đã từng gặp nàng.
Lúc ấy Diệp Thần bị binh lính quân Hắc Sơn truy kích, suýt nữa bỏ mạng.
Nếu không phải Trương Ninh không muốn nhìn thấy sự chết chóc mà mở miệng ngăn cản thì trăm phần trăm hắn sẽ bị giết chết.
Đương nhiên vì là trò chơi hắn sẽ không thật sự chết mà chỉ rớt xuống sĩ cấp mà thôi.
Nhưng cũng không thể phủ nhận ở kiếp trước chính Trương Ninh đã giúp đỡ Diệp Thần.
Thậm chí có thể nói nếu nàng không ra tay cứu giúp thì hắn có lẽ muốn trọng sinh cũng không được.
Bởi vì Trương Ninh không ra tay Diệp Thần khẳng định sẽ có điều thay đổi, điểm này không thể nghi ngờ.
Mà hiện tại sau khi thần thức tra xét ra Trương Ninh đang chuẩn bị âm mưu báo thù bằng không hắn cũng không có ý giải quyết nàng.
Giết hay là không giết......
Khi hắn còn đang do dự tự hỏi, một thiếu nữ mặc váy màu da cam đi ra từ trong thành Cự Lộc.
Nàng thật xinh đẹp, dáng người cũng thon gọn nhưng hắn lại không có ý muốn thưởng thức.
Đối với Diệp Thần mà nói hắn vừa muốn giết Trương Ninh lại vừa không muốn giết nàng.
Muốn giết bởi vì nàng muốn báo thù cho Trương Giác mà sẽ giết chết hắn.
Không muốn giết bởi vì kiếp trước nàng có ân tình với Diệp Thần, cho dù lúc ấy xuất phát từ điểm của nàng là không muốn nhìn thấy có người chết đi nhưng ân tình này cũng không có cách nào che giấu.
Sau khi ra khỏi thành nhìn thấy ba tử thi, trong ánh mắt Thánh nữ quân Khăn Vàng hiện lên một tia ảm đạm sau đó liền nhìn về phía Diệp Thần bên trong đại quân Luân Hồi Thành mà khom người nói:
“Tội dân Trương Ninh bái kiến Phiêu Kỵ đại tướng quân.”
Giọng nàng cũng không lớn nhưng Diệp Thần vẫn có thể nghe rành mạch bởi vì hắn là cường giả niết bàn cảnh, khoảng cách như vậy muốn không nghe thấy cũng khó.
Diệp Thần còn chưa mở miệng, Quách Gia và Điền Phong ở bên cạnh đồng thời khom người nói:
“Chủ công!”
Hiển nhiên hai người bọn họ đều kiến nghị Diệp Thần giết Trương Ninh.
Diệp Thần nghe thấy vậy liền nhìn Quách Gia và Điền Phong sau đó mở miệng nói:
“Việc này ta đã có quyết đoán.”
“Dạ! Chủ công!” Quách Gia, Điền Phong nghe thế đều ngạc nhiên rồi vội khom người đáp.
Bọn họ thấy được sự quyết đoán trong giọng nói của chủ công nên họ không dám phạm mệnh lệnh.
Đương nhiên, bọn họ biết Diệp Thần chắc chắn sẽ không thu nhận Trương Ninh, nếu không bọn họ sẽ tiếp tục khuyên can cho dù chủ công không vui, bọn họ cũng sẽ tiếp tục thúc giục.
Bởi vì nếu hắn thu nhận Trương Ninh thì chỉ có hại mà không có lợi.
Đến nỗi nếu giữ lại tính mạng Trương Ninh, bọn họ tuy không tán thành nhưng cũng không thể nào không lo lắng.
Rốt cuộc đó cũng chỉ là nữ nhi mà thôi, chỉ cần không cho nàng cơ hội thì sẽ không có bất kỳ sóng gió gì.
Sau khi nghe thấy Quách Gia và Điền Phong nói xong, Diệp Thần liền bay lên trời, trực tiếp đến trước người Trương Ninh.
Thánh nữ quân Khăn Vàng Trương Ninh nhìn thấy vậy, thần sắc trở nên phức tạp, đôi mắt đột nhiên ngẩn ngơ.
Hiển nhiên nàng bị hành động bay lên của Diệp Thần làm cho phát sợ rồi.
Giữa không trung Diệp Thần nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Trương Ninh thì hơi mỉm cười sau đó liền rơi xuống đất.
“Ngươi...... Ngươi là...... Tiên nhân.........” Trương Ninh thấy Diệp Thần rơi xuống tức khắc hoàn hồn rồi vội vàng hỏi.
“Có thể xem như vậy......” Diệp Thần nghe thế liền gật đầu rồi mở miệng nói, nói xong, tay phải hướng tới nàng, pháp lực nháy mắt trào ra sau đó nhập vào trong cơ thể nàng.
Thời gian trôi qua, một âm thanh khác thường trong giây lát phát ra từ trong miệng Trương Ninh.
“Ân.”
Chỉ thấy mặt nàng đỏ lên, cả người run lên không ngừng, thấy thế nào cũng giống như trạng thái các nữ nhân kia khi ấy ấy.
Diệp Thần thấy vậy, tay phải hư không một chụp rồi mở miệng quát:
“Tán.”
Diệp Thần vừa nói xong, một sắc khí tím đen nháy mắt dâng lên trên người nàng rồi bay lên cao và biến mất.
Trương Ninh nuốt dược độc đặc thì nhưng không cùng nam tử giao hợp trước nên độc tính cũng không mạnh.
Chính xác mà nói, trong một tháng Trương Ninh sẽ không sao mà nếu có vấn đề gì cũng phải một tháng sau.
Nhìn thoáng qua kịch độc trong cơ thể đã được giải trừ, Diệp Thần thở dài rồi mở miệng nói:
“Ngươi vì phụ báo thù, về tình cảm có thể tha thứ, lúc này ta có thể thiêu ngươi nhưng lại không thể hạ lệnh.”
Đang trong tâm trạng kỳ quái, Trương Ninh nghe thấy vậy tức khắc kinh hãi sau đó vội vàng xem xét trạng thái trong cơ thể.
Giây tiếp theo trên mặt nàng lập tức bị cảm giác phức tạp chiếm cứ.
Hận có, sợ có, cảm kích có, mê man có, thẹn thùng có, rất nhiều cảm giác không ngừng biến đổi.
Thời gian trôi qua Trương Ninh thở dài rồi sau đó vội khom người nói với Diệp Thần:
“Đa tạ ơn thượng tiên tái tạo, tội dân Trương Ninh từ đây thông nhập không môn, pháp hiệu Trần.”
Trương Ninh nói xong liền khom người bái Diệp Thần một bái rồi xoay người đi về phía rừng xa.
Diệp Thần nhìn Trương Ninh rời đi thì âm thầm thở dài.
Nhân kiếp trước quả kiếp này, từ đây ngươi và ta không liên quan......
Diệp Thần vừa định đến đây một cảm giác vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng xuất hiện trong nguyên thần.
Cảm nhận được biến hóa này, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên.
Thật tốt, lựa chọn không sai, bằng không rất có thể trở thành tâm ma......
Nghĩ đến đây hắn liền nhìn về phía trong thành Cự Lộc rồi mở miệng quát:
“Vào thành, ai đầu hàng không giết, kẻ nào phản kháng giết không tha.”
“Dạ! Chủ công!”
Tiếng hô vang vọng trời cao nháy mắt vang lên.
Giây tiếp theo đại quân Luân Hồi Thành cấp tốc đi vào cửa thành Cự Lộc.
Ở cửa thành, Diệp Thần nhìn thoáng qua trang bị đầy trên mặt đất liền mỉm cười rồi sau đó ý niệm vừa động, giây tiếp theo vật phẩm bên trong thành Cự Lộc và các vật phẩm tuôn ra từ binh lính và tướng lĩnh Khăn Vàng ở cửa thành nháy mắt biến mất.
Nhìn thoáng qua các vật phẩm chất như núi, Diệp Thần vừa lòng gật đầu.