Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 500: Đến Lạc Dương

Chương 502: Đến Lạc Dương

Lưu Hoành nhìn các đại thần tranh nhau ra khỏi thành, tức giận trong lòng lập tức xông ra.

Cũng không thể trách hắn, một hai quan viên ra khỏi thành đi tìm Diệp Thần thì Lưu Hoành không để bụng nhưng tất cả đều đi triều đình không phải chỉ còn lại mình hắn hay sao, như vậy sao có thể.

Một cảm giác “Bức vua thoái vị” xuất hiện trong lòng Lưu Hoành, hắn sao có thể không giận.

Cố gắng bình ổn cơn lửa giận trong lòng, Lưu hoành hướng về phía các văn võ mà tức giận quát:

“Quay lại ngay!”

Lưu Hoành tuy ngu ngốc nhưng hắn vẫn rõ một việc đó là không thể để cả triều ra khỏi thành chịu chết.

Hắn dò hỏi Trương Nhượng có chắc chắn hay không cũng là vì hắn muốn khắng định lại câu trả lời đó.

Bởi vì Yêu tộc vây thành, Lạc Dương đang gặp nguy, chờ càng lâu Lạc Dương càng nguy hiểm cho nên Lưu Hoành hận không thể gọi Diệp Thần lập tức đuổi tới Lạc Dương.

Nhưng ai ngờ một câu của Trương Nhượng đã kích thích văn võ trong triều “Bức vua thoái vị”.

Thời gian nửa nén hương trôi qua, văn võ trong chiều đều quay lại đại điện, Lưu Hoành oán hận liếc nhìn bọn họ vừa muốn nói cái gì đó đột nhiên sửng sốt, sau đó sắc mặt ngay lập tức biến đổi, không chút nghĩ ngợi liền hướng ra cửa đại điện, quát lớn:

“Mau! Mau đi gọi Trương Nhượng quay lại!”

Các văn võ đã trở lại nhưng Trương Nhượng không có, sự thật đã rất rõ ràng Trương Nhượng “Kháng chỉ không tôn”, ra khỏi thành đi tìm Diệp Thần.

Bọn thị vệ ở cửa đại điện nghe thế vội khom người nói: “Tuân lệnh! Bệ hạ.” Nói xong liền đi tìm Trương Nhượng.

Lưu Hoành nghe đến đó tức khắc thở ra sau đó nhìn về phía Vương Duẫn vừa mới hãm Trương Nhượng, tức giận quát:

“Vương Duẫn, ngươi đúng là to gan!”

“Bệ hạ, đó chỉ là những đồn đại bên ngoài, hiện giờ xem ra lời đồn chính là lời đồn, Trương hầu tâm tính trong sáng, đúng là người tốt của đại hán.” Vương Duẫn nghe thấy vậy, vẻ mặt bình tĩnh bước ra sau đó khom người nói lớn.

Đứng ở hàng đầu Hà Tiến bước ra rồi khom người nói với Lưu Hoành:

“Bệ hạ, Vương Tư Đồ cũng là quan tâm đến sự an nguy của bệ hạ, nhất thời tình thế cấp bách lại tin lầm lời đồn đại bên ngoài, xin bệ hạ khai ân.”

“Xin bệ hạ khai ân.” Văn võ trong triều nhìn nhau rồi đồng thời khom người nói.

Lưu Hoành nghe thấy vậy lửa giận trong lòng cuối cùng cũng vơi đi chút ít liền nhìn bọn họ rồi hừ lạnh một tiếng và không nói chuyện nữa.

Không bao lâu một thị vệ vội vội vàng vàng chạy về bẩm báo.

Lưu Hoành thấy vậy trong lòng không khỏi căng thẳng, vội mở miệng hỏi:

“Yêu tộc đánh tới rồi sao?”

Thị vệ nghe đến đó, hơi sửng sốt rồi vội vàng khom người nói:

“Bệ hạ, Yêu tộc không công phá tường thành mà là Trương thường hầu đã đương đầu với cái chết đã ra khỏi thành để tìm Phiêu Kỵ Đại tướng quân.”

“Cái gì!” Lưu Hoành nghe đến đó lập tức đứng lên.

Lưu Hoành như thế nào cũng không nghĩ đến cái chết Trương Nhượng thật sự không sợ chết, thật sự muốn ra khỏi thành tìm Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần, từng luồng “Cảm động” trong khoảnh khắc xuất hiện trong lòng hắn.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lưu Hoành vội mở miệng nói:

“Mau! Mau đi! Bất luận như thế nào cũng phải đưa Trương Nhượng trở về cho trẫm, hãy nói đây là mệnh lệnh của trẫm, không được kháng chỉ!”

“Tuân lệnh, bệ hạ!” Thị vệ nghe thế vội khom người đáp, sau đó chạy nhanh ra khỏi đại điện đuổi theo Trương Nhượng.

Văn võ trong triều nghe đến đó liền liếc nhìn nhau rồi sau đó đứng yên bất động.

Lưu Hoành thấy bọn họ như vậy lửa giận trong lòng lại phun trào.

Nhưng hắn lại không mở miệng nói cái gì.

Cho dù Lưu Hoành muốn giết chết bọn họ thì hắn cũng không thể làm như vậy, đã có một lần bị “Bức vua thoái vị”, Lưu Hoành không nghĩ lại sẽ có lần thứ hai.

Đáng tiếc, Lưu Hoành vẫn không hiểu được nguyên nhân thật sự những ánh mắt các đại thần giao nhau, bằng không chắc chắn Lưu Hoành sẽ biết được một việc là bọn họ đang muốn kết bè kéo cánh giết chết Trương Nhượng.

Điểm này kỳ thật có thể nhìn ra từ sự bất đồng trong khoảng thời gian ngay từ khi các đại thần rời khỏi đại điên rồi lại trở về đại điện.

Thời điểm các đại thần đi ra ngoài với tốc độ rất nhanh nhưng khi trở lại mất thời gian rất lâu, phải nhiều gấp mấy chục lần thời gian đi ra ngoài.

Thời gian này Trương Nhượng sớm đã đi rất xa rồi, Lưu Hoành nói hắn cũng không thể nghe được.

Đến nỗi những thị vệ cũng sớm đã bị Hà Tiến và các văn võ đại thần uy hiếp không cho phép đi tìm Trương Nhượng.

Ngay cả tên thị vệ vội vội vàng vàng chạy đến đại điện nói hắn không chịu trở về cũng là làm theo mệnh lệnh của Hà Tiến và các đại thần để diễn trò cho Lưu Hoành xem.

Mà hơn hết tất cả đều là văn võ trong triều hạ bộ cho Trương Nhượng khiến hắn một mình ra khỏi thành tìm đến cái chết.

Thời gian trôi qua Trương Nhượng vẫn chưa trở về, sắc mặt Lưu Hoành càng ngày càng khó coi.

Trên đường Lạc Dương.

Trương Nhượng rời khỏi hoàng cung, sắc mặt càng tới càng trắng, cơ thể cũng không ngừng run lên.

Vương Duẫn hãm hại Trương Nhượng, trong lòng hắn rất rõ, Lưu Hoành khát vọng chuyển cơ hắn cũng rõ ràng.

Cũng vì như vậy nên hắn mới ra sức diễn trò, cuối cùng còn kéo theo văn võ đại thần vào.

Nhưng còn bây giờ thì sao, Trương Nhượng đã tính sai, Lưu hoành căn bản không gọi người kêu hắn trở về.

Hơn nữa sau khi rời khỏi đại điện hoàng cung các đại thần cũng không thấy tung tích đâu.

Trương Nhượng rất muốn đi dò hỏi nhưng hắn không thể đi, hắn cũng rất muốn quay đầu lại nhưng cũng không thể.

Trương Nhượng không muốn ra khỏi thành bởi vì ra khỏi thành chắc chắn sẽ chết nhưng hắn lại không thể không đi vì trước mặt Lưu Hoành hắn đã nói rất chắc chắn.

Đương nhiên Trương Nhượng nói như vậy cũng là vì muốn Lưu Hoành mở miệng kêu hắn trở về.

Nhưng sự thật thì từ lúc hắn rời khỏi đại điện đến lúc rời khỏi hoàng cung vẫn không nhận được mệnh lệnh kêu hắn trở lại của Lưu Hoành.

Tại sao bệ hạ thật sự không gọi ta trở về......

Trương Nhượng tràn đầy sợ hãi nghĩ.

Hiện tại lúc này hắn càng đi càng sợ.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua có thể thấy được cửa thành Lạc Dương Thành, trái tim Trương không tự chủ được mà nhảy dựng lên.

Ra khỏi thành hẳn sẽ phải chết!

Đại quân yêu tộc võ nghệ cao cường, lại có thể che trời lấp đất thật khó giữ được tính mệnh.

Phía đông bắc Lạc Dương cách khoảng ba trăm dặm, không gian đột nhiên thay đổi.

Giây tiếp theo một vị nam tử mặc trường bào đẹp đẽ quý giá cưỡi kim sắc thiên mã nhảy ra, lúc sau là chín vị võ tướng khí thế cực kỳ cường tráng.

Trên người bọn họ đều là trang bị thiên cấp, ngồi trên chiến mã đó tất cả đều ngàn dặm mới tìm được một, trong đó hai người còn cưỡi man hoang tê ngưu cường tráng, hơi thở ngang ngược.

“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm......”

Vạn mã lao nhanh, đại địa nổ vang.

Vô số đại quân kỵ binh cũng theo đó mà vọt ra.

Sau khi hai trăm bốn mươi mốt vạn đại quân kỵ binh xuất hiện, không gian ngay sau đó khôi phục lại bình thường.

Nếu có người chơi nhìn thấy đại quân này lập tức sẽ nhận ra lai lịch của hắn chính là đại hán đế quốc Phiêu Kỵ Đại tướng quân Diệp Thần.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch