Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 537:

Chương 539 Đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành dũng cảm

Hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, Diệp Thần không khỏi thở dài.

Sao ta lại có cảm giác có chút gì đó không thích hợp……

Nếu mặc cho ctàng bảo đồ này rơi xuống đất chẳng phải địa cung mật cảnh sẽ trực tiếp mở ra……

May mắn, may mắn……

Nghĩ đến đây, miệng hắn không khỏi nhếch lên.

Cũng không thể trách Diệp Thần sao lại nghĩ như vậy, chín mảnh nhỏ của tàng bảo đồ đều thuộc về hắn, cho dù sau khi dung hợp cũng thuộc về hắn.

Đương nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là các mảnh nhỏ có thể tự dung hợp tàng bảo đồ, tuy không được tính là trang bị cũng được gọi là đạo cụ đặc thù, tồn tại như vậy đều có được linh tính.

Chuẩn xác mà nói, các mảnh nhỏ sau khi dung hợp thành cửu đỉnh tàng bảo đồ hoàn chỉnh sẽ bay trở về bên người Diệp Thần mà không phải trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Nhưng vấn đề là sau khi cửu đỉnh tàng bảo đồ hình thành liền rơi xuống mặt đất mà không bay trở về cạnh hắn.

Cho nên Diệp Thần mới có cảm giác không thích hợp sau đó trực tiếp động thủ bắt được tàng bảo đồ.

Bằng không địa cung mật cảnh chắc chắn sẽ trực tiếp mở ra.

Đây không phải là kết quả mà hắn muốn thấy.

Phải biết rằng, địa cung mật cảnh có trấn quốc cửu đỉnh, Diệp Thần chắc chắn sẽ đi lấy nhưng không phải bây giờ.

Đến nỗi nguyên nhân rất đơn giản.

Hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt để mở địa cung mật cảnh, nếu mở ra cũng phải đợi sau khi tiêu diệt toàn bộ Yêu tộc xâm lấn Nhân giới.

Rốt cuộc, trên người Diệp Thần còn có một nhiệm vụ duy nhất cấp thần thoại “Khí vận chi tranh”.

Trong một tháng tiêu diệt thiên hạ Yêu tộc thành công, khen thưởng điểm thuộc tính Tiên Thiên X300, rút thăm trúng thưởng X1, mộ binh lệnh X100, càn khôn đỉnh X1.

Nếu thất bại cấp bậc rơi chậm lại 100 lần, Tiên Thiên thuộc tính xuống 300, trang bị rơi xuống ba cấp, cấp bậc lãnh địa rơi xuống tam cấp.

Cho nên ngay lúc này Diệp Thần không thể trực tiếp tiến vào địa cung bí cảnh.

Nếu Diệp Thần đến địa cung bí cảnh sẽ không ai trấn thủ cửa vào Yêu tộc Tân Thủ Khu.

Ngộ nhỡ có yêu thú mất hết hy vọng lại chạy đến cửa sơn cốc không phải tương đương với việc để yêu thú chạy thoát.

Diệp Thần cũng không rõ “Khí vận chi tranh” tiêu diệt Yêu tộc có bao gồm “Khả năng yêu thú đào tẩu” hay không, nếu bao gồm có thể nói nhiệm vụ của Diệp Thần đã thất bại.

Diệp Thần không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần tràn đầy cảm khái thở dài sau đó nhìn về phía cửu đỉnh tàng bảo đồ trong tay.

Không nghĩ vị trí mở địa cung bí cảnh cũng không phải cố định……

May mắn hiện tại có chín mảnh tàng bảo đồ hoàn chỉnh, bằng không đợi ta dựa vào ký ức kiếp trước đến vị trí mở địa cung bí cảnh rồi vận dụng năng lực không gian, mạnh mẽ phá vỡ tiến về cửa địa cung mật cảnh có thể rất phiền phức……

Nghĩ đến đây, Diệp Thần liền thở dài sau đó xoay người lên ngựa.

“Hí luật luật”

Tiếng sấm hí vang ngay sau đó vang lên.

Cùng lúc đó không gian phía trước hắn đột nhiên thay đổi.

Giây tiếp theo, thiên mã tiểu kim bước vào rồi biến mất không thấy.

Không gian trước cửa sơn cốc, Yêu tộc Tân Thủ Khu đột nhiên thay đổi, Diệp Thần rời khỏi không bao lâu liền cưỡi Thiên mã tiểu kim đi ra sau đó nhìn về phía chiến trường.

Giây tiếp theo, Diệp Thần vừa lòng gật đầu.

Không tồi, không tồi, càng ngày càng hung mãnh……

Chiến trường.

“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm……”

Vạn mã lao nhanh, đại địa nổ vang.

Đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành còn lại xung phong, vô tình chém giết các yêu thú đang trốn mà liều chết phản kích.

Mà các yêu thú bởi vì không thể trở về Yêu tộc Tân Thủ Khu, không thể thoát khỏi nên cả đám càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng cuồng bạo.

Trong mắt chúng tràn đầy kích động, khí thế cuồng bạo.

Đáng tiếc chúng nó cuồng bạo, điên cuồng nhưng không thể che giấu ánh mắt chúng càng ngày càng khác thường.

Ánh mắt đó vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, vừa điên cuồng, nhìn như phức tạp nhưng kỳ thật tất cả đều rất đơn giản.

Đó chính là do đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành quá lợi hại.

Sự thật cũng chính là như vậy, các yêu thú muốn liều mạng nhưng kết quả thì bọn họ dùng hết toàn lực cũng không giết được ai trong kỵ binh Luân Hồi Thành.

Điều này đã hoàn toàn vượt qua sự đoán trước của các yêu thú.

Rõ ràng cùng cảnh giới lại giống như con kiến bị chém giết, rõ ràng thân thể rất cứng rắn lại giống như giấy lộn rất dễ dàng bị tiêu hủy.

Điều này căn bản không thể khiến các yêu thú tin tưởng nhưng hiện thực tàn khốc lại nói cho chúng một điều những gì chúng nhìn thấy chính là sự thật.

Sắc mặt bọn chúng thật sự đều trắng bệch vì sợ đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành ở phía trước chém giết.

Cho dù bọn họ có to lớn, cuồng bạo hay dốc hết toàn lực cũng không có tác dụng.

“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm……”

Vạn mã lao nhanh, đại địa nổ vang.

Đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành mạnh mẽ khiến đại quân Yêu tộc cảm thấy tuyệt vọng, điều đó vô tình phá hủy niềm tin của các yêu thú.

Từng con yêu thú dần bị đánh chết.

Thi thể phía trên chiến trường phô ra, mênh mông vô bờ.

Trên mặt đất huyết thú rớt xuống rồi hội tụ thành sông.

Trong không khí, hơi thở huyết tinh mãnh liệt, cùng với tiếng rống giận, tiếng thảm gào vô tận, ngoài ra còn tiếng than khóc vang vọng với cánh đồng bát ngát mênh mông vô bờ.

“Ầm ầm ầm…… Ầm ầm ầm……”

Vạn mã lao nhanh, đại địa nổ vang.

Đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành không ngừng xung phong, thẳng tiến không lùi, vô tình thu hoạch tính mạng các yêu thú.

Theo đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành xung phong, các yêu thú điên cuồng quay đầu chạy, chúng không dám đấu cùng đại quân kỵ binh này.

Bởi vì chúng biết đại quân này rất lợi hại, càng đánh càng mạnh, càng giết càng hung hãn.

Các yêu thú không biết nên đi hay trốn, không dám chống lại đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành, một đám tựa như ruồi nhặng không đầu chạy trốn khắp nơi.

Đáng tiếc điều đó cũng vô dụng, chiến trường phía bắc có Thí Thần Thương, phía nam có chấn thiên tiễn, phía đông có hỏa linh châu, phía tây có Diệp Thần.

Bất luận là phương nào cũng đều là con đường chết đối với các yêu thú.

Thời gian qua đi, các yêu thú hoàn toàn hoảng loạn, có dứt khoát ngồi trên mặt đất cũng không nhúc nhích, còn lại là gào khóc.

Xem ra lúc này bọn chúng xâm lấn Nhân giới hoàn toàn không được lợi gì mà ngược lại chúng còn chịu kết quả cực thảm.

Trước kia chúng có lẽ không biết thế nào là hoảng loạn, thế nào là tuyệt vọng nhưng hôm nay đệ nhất Nhân tộc Diệp Thần đã cho chúng biết điều này.

Điều này thật không dễ chịu, thậm chí thiếu chút nữa khiến chúng phát điên.

Khi mặt trời lặn là lúc ánh chiều tà tận tình rơi dư quang, chiến trường dần an tĩnh mà lúc này đại quân kỵ binh Luân Hồi Thành cũng ngừng lại.

Hàng tỉ đại quân Yêu tộc vây Lạc Dương bị chém giết sạch sẽ.

Trước cửa sơn cốc, Yêu tộc Tân Thủ Khu.

Thần thức vẫn luôn bao phủ toàn bộ chiến trường, Diệp Thần hơi mỉm cười.

Đúng lúc này, thông cáo thế giới đột nhiên vang lên.

“Đinh, Yêu tộc xâm lấn cốt truyện kết thúc, thắng lợi thuộc về Nhân tộc.”.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch