Tâm trạng Diệp Thần rất sảng khoái, hơn nữa từ đầu đến cuối vẫn có cảm giác này.
Bởi vì Diệp Thần chẳng những giải quyết được nguy cơ tiềm ẩn mà còn có được hai mỹ nữ siêu nhất lưu của lịch sử.
Đương nhiên điều mấu chốt chính là Diệp Thần đạt được tước vị U Vương.
Tuy rằng U vương chỉ là hư danh, không có chức quan thật sự, nhưng giờ phút này đối với chức quan Diệp Thần đúng là không hề để ý.
Bởi vì hắn là người chơi, rất rõ ràng một việc.
Sau khi Lưu Hoành chết, chư hầu quật khởi, chỉ cần chư hầu có địa bàn, có dã tâm căn bản sẽ không nghe theo chỉ huy của Đại tướng quân, cho dù là phò mã hoàng đế cũng không ai nghe.
Cho nên đối chức quan không có thăng cấp, Diệp Thần căn bản không thèm để ý tới.
Mà U vương thì khác, tước vị nhìn thì hư danh nhưng hàm kim lượng lại siêu cao.
Phải biết rằng toàn bộ đại hán rất trọng quan niệm tôn ti, nếu đợi đến khi chư hầu bắt đầu tranh bá, Diệp Thần chính là một cái con nhím.
Mặc kệ là ai, chỉ cần trêu chọc Diệp Thần đều sẽ phải thấy máu.
Chính xác mà nói, sau khi chư hầu tranh bá, Diệp Thần sẽ danh chính ngôn thuận lấy tước vị u vương mà xuất binh.
Tại sao? Rất đơn giản, Diệp Thần là vương gia, chức quan của người khác lớn cũng không như hắn.
Chọc giận quý tộc, đây không phải lý do xuất binh sao?
Tuy nhìn buồn cười nhưng sự thật lại là như vậy, ít nhất bá tánh thấy hợp tình hợp lý.
Chư hầu khác nghĩ như thế nào cũng không sao, chỉ cần bá tánh thấy hợp lý là được rồi.
Bởi vì đây là đại nghĩa, danh chính ngôn thuận, hay có thể nói, đây là lí do xuất binh, là chiến tranh chính nghĩa chứ không phải chiến tranh tà ác.
Đương nhiên, cái này có chút bá đạo và dã man nhưng Diệp Thần không thèm để ý.
Rốt cuộc thời đại này xuất binh đều lấy cớ tốt, bằng không sẽ bị người trong thiên hạ phê bình..
Tỷ như Lưu Bị bị Diệp Thần xử lý, hay Tào Tháo còn chưa quật khởi, v.v, tất cả đều rất xào quỵt nhưng bất luận vì sao xuất binh cũng sẽ tìm lý do “Quang minh chính đại”.
Đương nhiên, các chư hầu đó không dám trêu chọc Diệp Thần thì hắn cũng có lấy cớ xuất binh.
Trước đây chưa có tước vị u vương, Diệp Thần cũng có thể tìm cớ có điều có chút phiền toái.
Khi có tước vị u vương thì đơn giản, Diệp Thần có thể tùy tiện lấy một đống lý do để xuất binh.
Nhưng nếu chư hầu là thành viên trong hoàng thất thf Diệp Thần với danh xưng u vương cũng không có gì thực dụng.
Rốt cuộc những người đó đại bộ phận đều là Vương gia, đều cùng cấp bậc với Diệp Thần.
Nhưng điều này căn bản không quan trọng, quan trọng là Hán thất hoàng tộc căn bản không làm nên trò trống gì.
Cho dù có làm nên gì Diệp Thần cũng không sợ, vẫn có thể tìm cớ xuất binh.
Bây giờ Diệp Thần thành Vương gia, vương gia ngoài tộc độc nhất vô nhị của đại Hán đế quốc.
Đây là đường đường chính chính, danh chính ngôn thuận.
Diệp Thần tuy có năng lực quét ngang thiên hạ nhưng vẫn sẽ tuân theo quy tắc của nơi này mà thực hiện chiến tranh chính nghĩa chứ không phải tà chiến.
Đương nhiên, đây là điều tốt mà tước vị u vương đem đến, hơn nữa nếu có hai vị công chúa Đại Kiều Tiểu Kiều của Đại Hán đế quốc thì lý do Diệp Thần xuất binh càng đầy đủ hơn.
Tỷ như, bình định, thanh lý phản quan, v.v, cho dù là chư hầu hoàng thất cũng trúng chiêu.
Khi chiến tranh, không phục sẽ đánh, phục sẽ sống sót.
Đây là tính toán của Diệp Thần, đơn giản thô bạo nhưng lại rất thực dụng.
Rốt cuộc thực lực lần này của Diệp Thần đã bị bại lộ, nếu những chư hầu đó không dè chừng Diệp Thần mới lạ.
Mà kết quả thì không ai dám chủ động trêu chọc hắn.
Đương nhiên thực lực các chư hầu lớn mạnh chắc chắn sẽ có người động chạm tới Diệp Thần.
nhưng hắn không sợ, hắn còn mong điều đó mau mau diễn ra.
Chuẩn xác mà nói, sau khi Diệp Thần đạt được mục đích ở tam quốc Tân Thủ Khu sẽ không quan tâm ngươi là ai, không lấy cớ mà sẽ một đường quét ngang sau đó thống nhất thiên hạ, cử quốc phi thăng.
Nếu nhóm chư hầu biết Diệp Thần có rất nhiều cớ xuất binh, như vậy bọn họ có lẽ sẽ bị dọa cho phát sợ.
Làm người sao lại có thể vô sỉ như vậy……
Đương nhiên các chư hầu cũng sẽ tính toán sự việc giống Diệp Thần, cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không có gì khác nhau.
Khi Diệp Thần đang tự hỏi những việc này, một đám người chơi từ ngoài thành Lạc Dương bước vào.
Diệp Thần nhìn thoáng qua các người chơi, lông mày không khỏi giương lên.
Loạn khăn vàng kết thúc, Yêu tộc xâm lấn cũng kết thúc, người công thành danh toại kiếp trước cũng đều xuất hiện……
Nhóm đầu tiên xuất hiện ở bên trong thành Lạc Dương, Diệp Thần thấy được không ít “Người quen”, chuẩn xác mà nói là tên tuổi kiếp trước ở tam quốc Tân Thủ Khu và thế giới Hồng Hoang nổi lên.
Có được hai khoang trò chơi cấp hoàng kim , năm khoang trò chơi cấp bạch ngân, lúc trò chơi mở ra được chứng kiến Bàn Cổ khai thiên, có được bẩm sinh công pháp - Bá Thiên minh minh chủ, La Bá Thiên……
Có được năm khoang trò chơi cấp hoàng kim, cũng có thể quan sát Bàn Cổ khai thiên, hơn nữa cùng dân nhà giàu nổi danh trong lịch sử với tên bang chủ Kim Tiền Bang, Thẩm Vạn Tam……
Đại nhân Tây Mỗ phong lưu lỗi lạc kỳ thật là người đê tiện vô sỉ……
Băng sơn mỹ nhân, Tần Yên……
Rượu kiếm tiên, Lý Mộ Bạch……
Diệp Thần nhìn một danh nhân quen thuộc mà lại xa lạ, ký ức kiếp trước giống như tia chớp nhanh chóng xẹt qua.
Tại thời điểm Diệp Thần rơi vào hồi ức, một nam trung niên bước vào Lạc Dương trước tiên đột nhiên sửng sốt sau đó nhìn về phía Diệp Thần.
Giây tiếp theo, một tiếng thét kinh hãi tức khắc vang lên trong miệng người đó.
“Diệp Thần!”
Tiếng kinh hô vừa xong, các người chơi cấp tốc đi về phía trước nháy mắt dừng lại rồi sau đó động tác cùng nhìn về phía Diệp Thần.
Sau khi người chơi nhìn về hướng người kia đang nhìn, xác định đúng là Diệp Thần, cả đám tức khắc ngẩn ngơ.
“Sao…… Sao lại thế này…… Diệp…… U vương không phải ở bên ngoài sao……” Một người vẻ mặt dại ra nói.
“Ta nào có biết biết, ta chỉ biết là…… Chúng ta là nhóm đầu tiên tới Lạc Dương……” Một người chơi mặc trang phục hoàng kim ngây ra nói.
“Quả nhiên bị ta đoán được, Diệp u vương có năng lực truyền tống……” Một nam trung niên thở dài sau đó mở miệng nói.
Nam trung niên nói xong, các người chơi ban đầu còn muốn nói chuyện lập tức câm miệng không nói rồi nhìn nhau, trên mặt họ đều lộ ra các vẻ mặt khác nhau.
Hâm mộ có, ghen ghét có, sợ hãi có, còn lại là dè chừng.
Trong đó vẻ hâm mộ chiếm tuyệt đại đa số, còn ghen ghét tương đối thưa thớt.
Hàng trăm trạng thái không ngừng biểu lộ trên khuôn mặt người chơi, không ai mở miệng, cả đám đều lẳng lặng nhìn Diệp Thần.
Bởi vì bọn họ sợ Diệp Thần hiểu lầm, chính xác mà nói là sợ hắn hiểu lầm bọn họ muốn tính kế hắn, bằng không không có việc gì đi điều tra Diệp Thần làm cái gì, còn nói ra bên ngoài rằng hắn có được năng lực truyền tống.
“Diệp…… Không…… U vương, ta…… Ta không…… Không có ý gì khác……” Nam trung niên cảm nhận được không khí càng ngày càng an tĩnh, càng ngày càng quỷ dị, bất thình lình rùng mình một cái sau đó vội vàng khom người nói với Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn thoáng qua hắn rồi sau đó nhìn về phía các người chơi đang bộc lộ ra những khuôn mặt vô cùng phong phú liền mỉm cười sau đó mở miệng nói:
“Ngày mai bán đấu giá, chuẩn bị tốt ngộ đạo thạch, linh dược cũng có thể, sẽ không để các ngươi thất vọng.”
Diệp Thần vừa nói xong, các người chơi không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Không có cách nào, Diệp Thần quá lớn mạnh, mạnh đến mức khiến họ chỉ có thể nhìn lên.
Nếu Diệp Thần thật sự tức giận vì lời nam trung niên nói thì bọn họ có thể thật sự ăn không nổi, đây cũng không phải kết quả họ muốn thấy.
Sự tích Diệp Thần bá đạo, quang huy hung mãnh quang huy sớm đã truyền khắp thiên hạ, không ai không biết, không ai không hiểu.
Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng lạnh lẽo vang lên.