Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 569:

Chương 571 Hôn sự đến gần

Đương nhiên nếu trong tay các người chơi không đủ điểm công đức và điểm chiến công, đổi không nổi ngộ đạo cũng không sao chỉ cần có linh dược cũng có thể tham dự bán đấu giá.

Nói ngắn gọn lại Diệp Thần chính là thừa dịp các người chơi còn chưa hoàn toàn quật khởi liền bán hết tất cả các trang bị, công pháp trong tay mà hắn gọi là rác rưởi để lấy thứ có giá trị lớn nhất.

Không biết lần bán đấu giá này có thể vớt được bao nhiêu thứ tốt......

Không quan trọng nhiều hay ít, chỉ cần kiếm được là được rồi....

Nghĩ đến đây, Diệp Thần không khỏi cười, đúng lúc này trên đường cái bên ngoài khách điếm truyền tới tiếng kinh hô.

“Ngọa tào! Tình huống này là như thế nào, đây là đoàn Ngự lâm quân? Sao lại nhiều như vậy.”

“Không sai, chính là Ngự lâm quân, chẳng lẽ lại có hoàng thân quốc thích tới hay là triều đình có trọng phạm?

“Hoàng thân quốc thích cái khỉ, hoàng thân quốc thích đi ra ngoài phải đi xe ngựa.”

“Ngọa tào, thế này là sao, sao lại có tới hai trăm chiếc xe ngựa và một vạn Ngự lâm quân?”

“Ta sao biết được, có điều nhìn bộ dáng này hình như tới khách điếm?”

Diệp Thần nghe được tiếng kinh hô của các người chơi truyền đến, thần thức vừa động, khóe miệng liền nhếch lên.

Tốc độ của tiểu thái giám thật không tồi, rất nhanh chóng đã tìm được xe chở sính lễ, thậm chí còn cho cả Ngự lâm quân tới.

Chỉ thấy trên đường cái bên ngoài khách điếm , tiểu thái giám rời đi không bao lâu đã dẫn theo một vạn Ngự lâm quân và hai trăm chiếc xe ngựa đi về phía này.

Khi mọi người thảo luận sôi nổi, những người chơi vừa cố ý đến khách điếm bái kiến Diệp Thần cũng đã nhận được đáp án mong muốn liền ra khỏi khách điếm.

Tiếng thảo luận cũng theo đó bị ngăn lại rồi cả đám vội vội vàng vàng nhìn sang .

Giờ khắc ánh mắt của các người chơi sáng lên, đang chờ đợi đám người đại diện kia mở lời.

Đúng lúc này, một lĩnh chủ liền ho khan vài tiếng sau đó nhìn các người chơi trên đường cái, mở miệng hô:

“U Vương đại nhân nhận lời rồi!”

Hắn vừa nói xong, các người chơi đang đợi tin tức nháy mắt bùng nổ.

“Ngọa tào! Ta biết Diệp Thần lão đại căn bản không thể cự tuyệt, ha ha ha...”

“Cứ như vậy, đợi khi lãnh tuyến được xóa bỏ chúng ta có thể lăn lộn theo Diệp Thần.”

“Hắc hắc, Diệp Thần lão đại nói một là một nhưng không biết đến lúc đó sẽ tấn công nước nào trước.”

“Hy vọng là Nhật Bản.”

Tại thời điểm các người chơi sôi nổi thảo luận thì một tiếng hét lạnh như băng nháy mắt truyền đến.

“Người không liên quan mau chóng lui ra nếu không giết không tha!”

Thủ lĩnh của một vạn Ngự lâm quân kêu lên, giọng hắn lãnh đạm, tuy nhiên ngữ khí có chút khinh thường.

Thực rõ ràng, thủ lĩnh Ngự lâm quân này thấy các người chơi đứng ở ngoài cửa khách điếm thì rất chướng mắt, bằng không cũng sẽ không có ngữ khí như vậy.

Các người chơi nghe thấy vậy, sắc mặt tức khắc không thế nào đẹp hơn, đáng tiếc không ai dám cường ngạnh đáp lại .

Bởi vì các người chơi rất rõ một việc, nơi này là Lạc Dương, đô thành của Đại Hán đế quốc, Ngự lâm quân lại trực thuộc Lưu Hoành, nếu bọn họ chỉ vì khó chịu trong lòng mà dám chống lại thủ lĩnh Ngự lâm quân, bọn họ trăm phần trăm sẽ bị chém giết.

Cho nên lúc sau các người đã trực tiếp ra khỏi khách điếm.

Không bao lâu, tiểu thái giám lãnh một vạn Ngự lâm quân và hai trăm chiếc xe ngựa đi tới cửa .

Ông chủ khách điếm Vương Đại Béo nhìn thấy vậy vội vàng tiến lên chào hỏi.

Tiểu thái giám ngạo mạn nhìn Vương Đại Béo sau đó giao việc truyền đạt tin tức cho lão.

Phòng chữ thiên số 1.

Diệp Thần thu hồi thần thức rồi nhìn về phía cửa.

Giây tiếp theo, giọng ông chủ khách điếm Vương Đại Béo vang lên.

“Vương đại nhân, công công lúc trước rời đi đã quay lại muốn cầu kiến u Vương đại nhân.

Diệp Thần nghe đến đó, lông mày không khỏi giương lên sau đó mở miệng nói: “Cho hắn vào.”

“Dạ! Vương đại nhân!” Ông chủ khách điếm nghe vậy vội khom người nói, nói xong liền vội vội vàng vàng xuống lầu truyền lời tới tiểu thái giám.

Không bao lâu, tiểu thái giám liền lãnh một đám Ngự lâm quân đi tới trước Diệp Thần, vẻ mặt nịnh nọt khom người nói:

“Nô tài bái kiến U Vương đại nhân!”

“Bái kiến U Vương đại nhân!” Nhóm Ngự lâm quân cũng đồng thời khom người bái kiến Diệp Thần.

Diệp Thần cười ha hả gật đầu rồi nhìn về phía tiểu thái giám, mở miệng nói:

“Trời đã tối, mau chóng trở về hoàng cung giao cho bệ hạ.”

“Dạ! U Vương đại nhân!” Sau khi nghe Diệp Thần nói, tiểu thái giám tức khắc khom người đáp, nói xong liền hướng về phía Ngự lâm quân la lớn:

“Nhanh đi , nhớ kỹ phải nhẹ nhàng, nếu hỏng một kiện sẽ tru di cửu tộc.”

“Dạ! Công công!” Thủ lĩnh Ngự lâm quân nghe thấy vậy vội vàng ôm quyền đáp sau đó tay phải nhấc lên và mở miệng quát:

“Nhanh dọn đi, nhớ không được quấy rầy U vương.”

“Dạ! Thủ lĩnh!” Nhóm Ngự lâm quân đi vào khách điếm nghe đến đó vội vàng khom người đáp rồi sau đó cả đám thật cẩn thận đi vào cửa, sau đó hai người một nhóm bắt đầu khuân vác hai trăm cái rương.

Lúc này vẻ mặt tiểu thái giám nịnh nọt đi đến bên cạnh Diệp Thần rồi nhìn trộm bốn phía và nhẹ nhàng nói:

“U Vương đại nhân, Trương thường hầu nhờ nô tài truyền lời tới ngài, Chiêu Dương công chúa Đại Kiều và Trường Nhạc công chúa Tiểu Kiều đã định hôn ước với ngài, ba ngày sau nếu không có chuyện gì quan trọng tạm thời đừng rời khỏi Lạc Dương.”

Diệp Thần nghe đến đó hơi sửng sốt.

Hắn không nghĩ thời gian lại gần như vậy.

Đương nhiên hắn cũng không để ý chuyện này, nếu có thể nói hắn còn ước sẽ sớm hơn một hai ngày.

Cứ như vậy hắn có thể trực tiếp thành hôn sau đó đưa Đại Kiều, Tiểu Kiều rời khỏi Lạc Dương.

Vì an toàn thành thị ở thế giới hiện thực sắp biến mất, Diệp Thần chắc chắn phải về thế giới hiện thực để bố trí một phen.

Ngoại trừ điều này thì hắn vẫn muốn ở đây, trước tiên đi đánh đại chiến thế giới sau đó đánh hạ địa cung mật cảnh nắm lấy trấn quốc cửu đỉnh ở trong tay.

Tuy rằng chuyện này không cấp bách nhưng có thể hoàn thành trước cũng xóa được một khối tâm tư trong lòng Diệp Thần.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần cười ha hả gật đầu rồi mở miệng nói: “Ta đã biết.”

“Vương đại nhân, sau khi bệ hạ biết về việc sính lễ của người nên rất cao hứng, còn đặc biệt kêu Trương thường hầu tìm cho người một phủ đệ, đợi khi thành hôn sẽ dùng đến.” Tiểu thái giám nghe đến đó lập tức cười nói.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch