Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 658: Tiểu quỷ gặp đại quỷ

Chương 661: Tiểu quỷ gặp đại quỷ




Sau khi nghe thấy Lưu Hiệp nói vậy, hai mắt Diệp Thần tức khắc nhảy dựng lên, hàn quang chợt lóe rồi biến mất.

Tính kế thật thâm hiểm.

Mẹ kiếp, tên tiểu tử này thật sự chỉ có mấy tuổi sao?

Nó chẳng những muốn dựa vào lão tử để xóa bỏ mối hận trong lòng Lưu Hoành đối với hắn, còn muốn mượn lão tử để tăng địa vị trong lòng Lưu Hoành, còn muốn nhân dịp lần này lấy lại danh hiệu tiểu vương......

Cũng không trách tại sao Diệp Thần nghĩ như vậy, Lưu Hiệp đưa ra thỉnh cầu rất hợp lý, cũng rất chính đáng, hơn nữa lại có thể đả động Lưu Hoành.

Phải biết rằng, Lưu Hiệp quỳ lạy Diệp Thần rồi cảm tạ hắn, kỳ thật chính là nói cho Lưu Hoành biết Lưu Hiệp “Hành thích vua soán vị” căn bản là thân bất do kỷ, không thể trách hắn.

Mà lời hắn vừa nói chẳng những có thể giải thích cho việc “Hành thích vua soán vị”, mà còn khiến cho Lưu Hoành suy nghĩ về vấn đề giang sơn Đại Hán.

Nhưng sự thật thì sau khi Lưu Hoành đáp ứng, Diệp Thần sẽ bị cả triều văn võ coi là “người thuộc phe cánh Lưu Hiệp”.

Đến nỗi nguyên nhân rất đơn giản ai biểu Diệp Thần là sư phụ Lưu Hiệp đâu.

Cứ như vậy, giờ phút này với tên tuổi của hắn liền sẽ gắn liền với nhị hoàng tử Lưu Hiệp .

Rốt cuộc Diệp Thần là Phiêu Kỵ đại tướng quân có một không hai trong thiên hạ, lại rất lớn mạnh, hơn nữa mấu chốt chính là trong tay có hoàng quyền của vương gia còn có Hiên Viên kiếm, muốn đánh ai thì có thể đánh người đó.

Cả triều văn võ nếu không hướng về phía Lưu Hiệp mới lạ.

Đương nhiên vẫn sẽ có người “Gian ngoan không hóa” nhưng nhiều lắm cũng chỉ có một bộ phận nhỏ.

Cứ như vậy, Lưu Hiệp có hi vọng có được vị trí thái tử trong lòng Lưu Hoành, cuối cùng Lưu Hiệp sẽ ra mặt lên làm thái tử Đại Hán đế quốc sau đó kế thừa đại thống.

Mà đây chính là việc Lưu Hiệp tính kế hay có thể nói đây là mục đích cuối cùng của hắn.

Mẹ kiếp, muốn tính kế lão tử, thật đúng là không biết sống chết......

Diệp Thần vừa định đến đây, sắc mặt Trương Nhượng tức khắc trầm xuống rồi khom người nói với Lưu Hoành:

“Bệ hạ, nô tài cho rằng để võ tướng bình thường dạy nhị hoàng tử là được, không cần u Vương đại nhân phải tự mình ra mặt.”

Hiển nhiên, Trương Nhượng cũng nhìn ra âm mưu của Lưu Hiệp, bằng không sắc mặt của hắn sẽ không đột nhiên thay đổi, lại còn trực tiếp động tốc Lưu Hoành như vậy.

Đến nỗi nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản.

Trương Nhượng là thân cận Lưu Hoành, đương nhiên không muốn thấy kế hoạch của Lưu Hiệp thành công.

Lưu Hoành đang ngây ngốc vì lời nói của Lưu Hiệp thì nghe thấy Trương Nhượng nói, không khỏi nhìn về phía Trương Nhượng hỏi:

“Tại sao?”

“Khởi bẩm bệ hạ, bọn phản loạn và Yêu tộc xâm lấn đã bị u vương đại nhân bình định, tuy nhiên thời cuộc vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Hơn nữa, bên trong này có còn yêu nghiệt nữa hay không cũng chưa biết. Nếu u Vương đại nhân vì nhị hoàng tử mà từ bỏ ổn định thế cục hiện giờ của Đại Hán, như vậy bọn loạn thần và Yêu tộc lại xuất hiện thì Đại Hán tất nhiên lại bắt đầu rung chuyển.”

Trương Nhượng mới nói được đến đây, sắc mặt Lưu Hiệp tức khắc biến đổi, đang chuẩn bị nói lại bị Trương Nhượng chặn lại.

“Bệ hạ, nếu chưa xuất hiện cũng không cần để ý quá mức vì u vương đại nhân vẫn có thể tiếp tục lãnh binh xuất chinh. Nhưng vì diệt loạn khăn vàng và đại quân yêu tộc xâm lấn, u vương đại nhân sớm đã tổn binh hao tướng, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Nếu không để cho Đại tướng quân mau chóng bù lại những binh tướng tổn hại, hơn nữa cần phải nhanh chóng luyện binh, thật sự có một ngày chúng xuất hiện sẽ không thể khống chế biến hóa, như vậy......”

Trương Nhượng nói tới đây, tức khắc ngừng lại, mà Lưu Hoành nghe hắn giải thích xong, sắc mặt tức khắc đại biến.

Giây tiếp theo, Lưu Hoành hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lưu Hiệp rồi mở miệng quát:

“Thiếu chút nữa ngươi đã khiến trẫm hủy hoại giang sơn! Lui ra! Không truyền tới cấm ngươi rời khỏi cung điện, nếu cãi lời giết chết không tha!”

“Dạ...... Phụ hoàng......” Lưu Hiệp nghe thấy vậy định giải thích nhưng lại thấy ánh mắt đầy hận ý trong mắt Lưu Hoành liền từ bỏ.

Lưu Hiệp nói xong liền liền khom người chào Lưu Hoành sau đó nhìn về phía Diệp Thần, khom người nói:

“Tỷ phu, Lưu Hiệp cáo lui.”

Diệp Thần nghe vậy thì liếc nhìn một cái rồi gật nhẹ đầu.

Lưu Hiệp thấy vậy liền cười chua xót sau đó lại tiếp tục nói:

“Nếu Đại Hán hoàn toàn ổn định, hy vọng tỷ phuu có thể dạy vài chiêu.”

“Nếu bệ hạ hạ lệnh, bổn vương chắc chắn tuân theo.” Diệp Thần hơi mỉm cười rồi mở miệng nói.

Vẻ mặt Diệp Thần không hề biểu lộ sự khác thường nào nhưng trong lời nói lại nói cho Lưu Hiệp biết một việc.

Không có việc gì, chỉ là muốn cho lão tử dạy ngươi thì cần phải có Lưu Hoành hạ lệnh mới được.

Trên thực tế, nếu không phải vì Lưu Hiệp tạm thời chưa thể chết được, bằng không Diệp Thần đã động tay giết chết tên tiểu vương quái đản này rồi..

Ai bảo hắn còn nhỏ tuổi mà đã tính kế Diệp Thần, muốn mượn Diệp Thần để đạt được mục đích.

“Vậy Lưu Hiệp cáo lui.” Sau khi nghe thấy Diệp Thần nói, sắc mặt Lưu Hiệp tức khắc biến đổi liền liếc nhìn Diệp Thần rồi khom người nói, nói xong, lập tức rời khỏi đại điện.

Lưu Hoành nhìn thoáng qua Lưu Hiệp, lông mày không khỏi nhíu lại.

Lưu Hoành ngu ngốc nhưng cũng không đến mức ngu ngốc đến nông nổi.

Lúc này, Lưu Hoành mà còn không nhìn ra mục đích của Lưu Hiệp mới lạ.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía Diệp Thần, vừa lòng gật đầu.

Hiển nhiên, Diệp Thần tỏ thái độ như vậy, Lưu Hoành rất thích.

Trương Nhượng đứng bên cạnh thấy vậy liền nhìn Diệp Thần với ánh mắt “Người một nhà” sau đó liền cười nói với Lưu Hoành:

“Bệ hạ nghe nói Phiêu kỵ đại tướng quân còn có năm ngày là phải thành thân, bệ hạ chuẩn bị như thế nào rồi?”

Diệp Thần nghe thấy vậy liền nhìn Trương Nhượng một mắt sau đó khom người nói:

“Bệ hạ, vi thần có thể gặp hai công chúa quả thật rất vinh hạnh nhưng hiện giờ Đại Hán các nơi gặp loạn khăn vàng và yêu tộc tàn sát bừa bãi, bá tánh cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, thật không thích hợp phô trương lãng phí.”

Diệp Thần mới nói đến đây, sắc mặt Lưu Hoành tức khắc trầm xuống, còn Trương Nhượng thì sắc mặt tức khắc đại biến rồi vội vàng đưa mắt nhìn Diệp Thần.

Đúng lúc này, Diệp Thần nói tiếp:

“Có điều vi thần có thể đón công chúa chính là việc đại hỉ, không thể không ăn mừng nhưng vi thần muốn lấy một chút tiền mở tiệc chiêu đãi bá tánh Lạc Dương, còn về thời gian xin bệ hạ định đoạt.”

Diệp Thần vừa nói xong, Lưu Hoành, Trương Nhượng đồng thời ngẩn ngơ.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lưu Hoành cười ha ha c sau đó mở miệng quát:

“Tốt! Tốt! Không hổ là con trẫm!”

“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!” Lúc này Trương Nhượng mặt mày hớn hở khom người nói với Lưu Hoành.

Sau khi được Trương Nhượng khen, Lưu Hoành liền rời khỏi ngai vàng rồi đi đến trước người Diệp Thần, vô cùng vừa lòng chụp chụp tay lên bả vai hắn sau đó mở miệng nói:

“Hiền tế, bảy ngày như thế nào?”

“Bệ hạ nói mấy ngày chính là mấy ngày.” Diệp Thần nghe thấy vậy hơi mỉm cười sau đó khom người nói, nói xong, tay phải nhất chiêu, mười rương vàng nháy mắt xuất hiện trong đại điện.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch