Diệp Thần vừa nói xong, nam thanh niên họ Vương đột nhiên “Diễn” một tiếng, ngã xuống mặt đất rồi sau đó kêu gào thê lương.
“......”
Diệp Thần nhìn thấy vậy, lạnh lùng cười, cũng chưa nói cái gì.
Nam thanh niên đột nhiên như vậy, tự nhiên trong lòng nổi lên suy nghĩ cãi lệnh Diệp Thần, nói cách khác, hắn cũng sẽ không đột nhiên bị khế ước nô lệ trừng phạt mà đau khổ ngã xuống đất.
Điều này Diệp Thần cũng đã nhìn ra nhưng hắn cũng sẽ không vì bộ dạng của nam thanh niên này mà trừng phạt hắn làm gì, rốt cuộc, khế ước nô lệ đã thay hắn ra tay giáo huấn nam thanh niên này.
Hơn nữa, Diệp Thần cũng yêu cầu nam thanh niên sống tốt, bằng không hắn làm sao tiến giai linh tộc và tiến giai tinh tộc, làm thế nào có thể cống hiến lực lượng cho nghiệp lớn “cắn nuốt tinh không” cho Diệp Thần được.
Sau tiếng thảm gào ngắn ngủi, sắc mặt nam thanh niên trắng bệch mà quỳ gối trên mặt đất, rồi vừa dập đầu trước Diệp Thần vừa hô:
“Chủ nhân, ta không dám nữa, vạn lần cũng không dám.”
Hắn vừa nói xong, khế ước nô lệ trừng phạt nháy mắt biến mất, nhận thấy kết quả này, hắn không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ý niệm vừa động rồi sau đó hơn một ngàn hai trăm viên thuấn gian truyền tống thạch đều được đem từ trong trữ vật không gian ra.
Giờ khắc này, nam thanh niên chỉ có một loại cảm giác, cái gì không tha, cái gì không muốn lấy, cái gì cò kè mặc cả đều vô nghĩa, Diệp Thần muốn cái gì liền có cái gì, muốn hắn làm gì, hắn liền làm cái đó, bằng không, khế ước nô lệ sẽ “Tra tấn” hắn.
Vẻ mặt Diệp Thần không biểu cảm liếc nhìn nam thanh niên sau đó tay phải hư không một trảo, một ngàn viên thuấn gian truyền tống thạch trực tiếp bay lên và đi đến bên người Diệp Thần, chợt lóe rồi biến mất.
Nhìn thoáng qua thuấn gian truyền tống thạch được thu vào trong tiểu thế giới, Diệp Thần ngay sau đó nhìn về phía nữ trung niên bị dọa cho “sợ hãi” vì nam thanh niên thảm gào, mà mở miệng nói:
“Ngươi mười viên, sau đó trở về, nhớ kỹ về sau không cần được làm ta mất hứng, còn nữa, nhiệm vụ về sau của ngươi chính là đi khắp nơi cướp đoạt linh vật thiên địa, sau đó ăn luôn, cái khác, đợi ta yêu cầu rồi sẽ thông báo cho ngươi.”
Ký sinh hồn thể muốn tiến giai thành linh tộc, cần phải cắn nuốt linh vật thiên địa, nói cách khác, Diệp Thần cũng sẽ không hạ mệnh lệnh này.
“Dạ! Chủ nhân!” Nữ trung niên nghe đến đây, hơi sửng sốt sau đó cố nén thân thể nói “Không”, rồi vô cùng cung kính khom người nói với Diệp Thần.
Diệp Thần nghe đến đó thì gật nhẹ đầu sau đó nhìn về phía nam thanh niên mặt đầy “Khủng hoảng”, mở miệng nói:
“Ngươi cũng giống vậy.”
“Dạ...... Dạ, chủ nhân......” Nam thanh niên nghe thấy vậy vội vàng cung kính nói.
Diệp Thần nghe đến đó, liền liếc nhìn hắn rồi ý niệm vừa động, thần thức khổng lồ nháy mắt ngoại phóng, rồi sau đó bao trùm Dược Vương trấn trong phạm vi ngàn dặm.
Diệp Thần làm như vậy là muốn tìm kiếm một chút, Xà tộc mà tộc Công Tôn đang muốn tiêu diệt kia.
Đến nỗi mục đích chính là muốn tìm thánh chỉ có thể được ẩn dấu bên trong Xà tộc.
Tuy rằng, đây là suy đoán của Diệp Thần, có thể xem ra đúng đến chín phần mười.
Rốt cuộc đủ loại manh mối đã nói rõ tộc Công Tôn đang muốn lợi dụng Lưu Hiệp để lấy được thánh chỉ - món đồ duy nhất còn thiếu.
Thời gian trôi qua, khi thần thức hắn tìm thấy cửa động của một hang động đá vôi ngầm thì nháy mắt ngừng lại.
Bởi vì mấy trăm cự xà phẩm chất không đồng nhất không ngăn cản sự xuất hiện của thần thức của Diệp Thần tra xét sâu vào bên trong.
Lúc Diệp Thần chuẩn bị tra xét rõ ràng thì tiếng bước chân hỗn độn đột nhiên truyền đến, mà sau liền nhìn thấy một đám người chơi kết nhóm đi tới hậu viện trưởng trấn đại bảo.
Diệp Thần thậm chí không cần xem cũng có thể đoán ra những người này muốn làm cái gì.
Chuẩn xác mà nói, trừ đánh cướp bảo vật của tộc Công Tôn ra thì không có khả năng khác.
Nếubiết Diệp Thần đi tới Dược Vương trấn trước những người chơi đó thì có cho họ một vạn cái lá gan cũng không dám làm như vậy.
Bởi vì thành viên của tộc Công Tôn đã bị Diệp Thần thanh trừ sạch sẽ, các người chơi nhận thấy được điểm này mà có thể nhịn đến bây giờ mới ra tay đã rất khó rồi.
Đối với suy nghĩ này của các người chơi, Diệp Thần tự nhiên không thèm để ý, bọn họ nguyẹn ý đánh cướp thì đánh, dù sao tài nguyên quan trọng của Công Tôn nhất tộc, tỷ như địa từ lôi bạo đạn, dược vương bảo điển sớm bị Diệp Thần thu hồi, còn lại đều là chướng mắt hắn.
Chẳng qua, đối với người chơi đột nhiên có hành vi đến quấy rầy mình, Diệp Thần lại có chút khó chịu.
Nhận thấy vẻ mặt khó chịu của Diệp Thần, nữ trung niên không nói nhiều lời, trực tiếp nhận áo giáp cấp linh khí và trường kiếm cấp pháp bảo rồi sau đó nhằm về phía các người chơi trong hậu viện đại trạch trưởng trấn.
Nam thanh niên bên cạnh nhìn thấy vậy hơi sửng sốt rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì, cũng nhận một bộ trang bị rồi sau đó đằng đằng sát khí đi theo nữ trung niên về hướng nhóm người chơi muốn đánh cướp bảo vật lại quấy rầy đến Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn thấy vậy, lông mày không khỏi giương lên rồi sau đó thần thức vừa động, trực tiếp hướng tới hang động đá vôi ngầm vừa mới phát hiện.
Cửa hang động đá vôi cũng không phải rất lớn, hơn nữa càng đi càng hắc ám, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Diệp Thần.
Khi thần thức Diệp Thần thâm nhập tới chỗ sâu nhất trong hang động đá vôi, trong vòng hắc ám đột nhiên xuất hiện một tia kim quang.
Nhận thấy được điểm này, thần thức Diệp Thần trực tiếp hướng phạm vi tìm kiếm tới nguồn sáng kim quang , trong nháy mắt một quyển thư tịch không có bất kỳ chữ nào trực tiếp xuất hiện bên trong cảm nhận thần thức của Diệp Thần.
Nhìn thấy quyển thư tịch không chữ, hai mắt Diệp Thần đột nhiên trợn lên.
Ngọa tào! Thiên thư!
Đúng như Diệp Thần suy nghĩ, thư tịch không chữ trong hang động đá vôi đúng là bẩm sinh chí bảo, thiên thư!
Mẹ kiếp, sao có thể, thiên thư hiện tại không phải ở trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn sao.
Thiên thư hay còn gọi là Phong Thần bảng, tuy rằng giờ phút này là thư tịch nhưng nó có thể thay đổi hình thái.
Hơn nữa, Diệp Thần cũng không cho rằng, chính mình đã nhìn lầm.
Phải biết rằng, kiếp trước hắn nhìn thấy qua thiên thư, tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng đối với khí vận độc đáo của thiên thư thì nhớ rất rành mạch.
Mà hiện tại, quyển thư tịch không chữ trong hang động đá vôi này phát ra khí vận so với lúc trước Diệp Thần nhìn thấy thiên thư là giống nhau như đúc, Diệp Thần căn bản không hề nhận sai.
Mà đây cũng là chỗ kỳ quái của Diệp Thần, rốt cuộc ở thời điểm kiếp trước, thiên thư vừa hiện ra liền ở trong tay Nguyên Thủy Thiên Tôn mà không ở thế giới hiện thực.
Mẹ kiếp, đây là có chuyện gì vậy, chẳng lẽ ở thời điểm kiếp trước, thiên thư cũng bị người chơi có được, chẳng qua khi phi thăng liền gặp được Nguyên Thủy Thiên Tôn, sau đó trực tiếp bị Nguyên Thủy Thiên Tôn giết chết đoạt đi thiên thư...
Cho dù tình huống như thế nào, lão tử cũng đã lấy thiên thư rồi!
Thiên thư là Phong Thần bảng, đồng thời cũng có thể là thánh chỉ hoàng đạo cao cấp nhất, mà điều này đối với con đường thành lập khí vận vương triều của Diệp Thần mà nói, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Phải biết rằng, khí vận vương triều “Tam đại kiện”, truyền quốc ngọc tỷ, kiếm trấn quốc và thánh chỉ, phẩm cấp càng cao, đối với chỗ tốt khí vận vương triều càng lớn.
Cứ như vậy, Diệp Thần cùng thủ hạ và các nữ nhân của hắn có thể hưởng thụ càng mạnh.
Cho nên, Diệp Thần căn bản không có khả năng sau khi nhìn thấy thiên thư còn cố kỵ Nguyên Thủy Thiên Tôn mà buông tha cho vật này.