Cây hòe tinh hiểu rõ khi rơi vào tay Diệp Thần, nó căn bản không có cơ hội sống sót, dù sao cảnh giới của Diệp Thần thật sự quá cao nên nó căn bản không có khả năng chống lại.
Đương nhiên, việc này không quan trọng, quan trọng là cây hòe tinh không muốn chết, nên lúc này mới vội vàng nói ra tin tức của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Thế nhưng điều hòe tinh không nghĩ đến chính là Diệp Thần sau khi nghe được tin tức của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ vẫn không chịu buông tha nó, chẳng những quyết tâm muốn độc chết nó, còn muốn truy hỏi nó giao ra Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ.
Điểm này thật sự là vượt ngoài dự đoán của cây hòe tinh, đương nhiên, đây cũng là kết quả mà cây hòe tinh không muốn nhìn đến nhất.
Nhưng mà cho dù cây hòe tinh không muốn nhìn thấy kết cục như vậy cũng không kịp nữa rồi.
Bởi vì thái độ của Diệp Thần rất rõ ràng, chẳng những muốn hỏi ra vị trí của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, còn muốn giết chết hòe tinh.
Thế nhưng Diệp Thần “hứa hẹn” chỉ diệt bản thể thuần túy, sẽ không hoàn toàn giết chết tinh linh cây hòe tinh, cây hòe tinh biết rằng “hứa hẹn” đều là vô nghĩa.
Mà điểm này cũng sẽ hoàn toàn bùng nổ lửa giận trong lòng nó, vì cách làm này của Diệp Thần thực sự quá thô bạo, quá tàn ác, hơn nữa không hề có đạo lý
Cũng bởi vì hòe tinh bị chọc giận như vậy nên nó mới làm ra việc cuối cùng là giãy giụa, bôi nhọ Diệp Thần.
Đương nhiên, vu oan như vậy nhìn qua thì rất là ngây thơ, hơn nữa lại không liên quan đến đau khổ mà cây hòe tinh phải chịu đựng ở hiện tại.
Mục đích của cây hòe tinh, ngoại trừ bôi nhọ Diệp Thần thì còn lại chính là chọc giận Diệp Thần.
Không sai, chính là chọc giận Diệp Thần.
Bởi vì chỉ có chọc giận Diệp Thần, mới có thể thực hiện khả năng khiến Diệp Thần trong cơn giận dữ trực tiếp khai sát, không suy nghĩ làm thế nào để giết được hồn tinh linh.
Có thể nói, mục đích thật sự này cho dù thấy như thế nào thì “khả năng” thành công rất thấp.
Bởi vì chỉ cần phát hiện ra “khả năng” bên trên, như vậy cây hòe tinh có thể vứt lại bản thể, sau đó linh hồn có thể trốn thoát.
Chỉ cần linh hồn tinh linh thuần túy thành công chạy thoát, như vậy tuyệt đối có thể trọng sinh.
Cứ như vậy, cây hòe tinh căn bản sẽ không thật sự chết đi, hơn nữa, vị trí của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ vẫn như trước chỉ có một mình cây hòe tinh biết rõ.
Đương nhiên, nếu Diệp Thần phát giác ra điểm này thì sẽ càng thêm phẫn nộ.
Có thể nói, đây là cây hòe tinh đang đánh cược khả năng sống sót của bản thân.
Nếu như thắng thì nó tất nhiên sẽ đạt được như mong muốn, nếu như thua thì vạn phần cũng không còn sót lại.
Thế nhưng cây hòe tinh ngàn tính vạn tính cũng không tính đến được một việc, đó là Diệp Thần có thể sử dụng Hồng Liên nghiệp hỏa.
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không rõ Hồng Liên nghiệp hỏa là cái gì, nhưng cây hòe tinh sao có thể không biết chỗ tàn nhẫn của Hồng Liên nghiệp hỏa, có thể cắn nuốt máu thịt của người chơi Yêu tộc, có thiên chất “phệ hồn” người chơi, cắn nuốt linh hồn của thực vật Yêu tộc.
Cũng chính bởi vì nó biết rõ điểm này của Hồng Liên nghiệp hỏa, nên ở thời điểm nhìn thấy Hồng Liên nghiệp hỏa mới nhất thời kích động.
Hồng Liên nghiệp hỏa vừa xuất hiện thì đã đại biểu cho việc đánh cược tính mạng của nó sẽ hoàn toàn thua.
Chính xác mà nói, nó đã hoàn toàn mất đi cơ hội sống sót.
Bởi vì nó căn bản đánh không lại Hồng Liên nghiệp hỏa.
Sau khi lấy lại tinh thần, cây hòe tinh lại lập tức lộ ra biểu tình “giãy giụa”.
Nó không biết có nên nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thần hay không, nói ra vị trí của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, sau đó có thể đạt được cơ hội “đầu thai chuyển thế”.
Nó không muốn lựa chọn như vậy là bởi vì không cam tâm, mà nếu nó không lựa chọn như vậy thì cả linh hồn đều sẽ bị tiêu diệt, hoàn toàn biến mất.
Diệp Thần lúc này nhìn thoáng qua biểu hiện do dự còn có giãy giụa trên mặt hòe tinh rồi sau đó mở miệng nói:
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ khiến ngươi chết!”
Lời nói của Diệp Thần vừa rơi xuống đất, Hồng Liên nghiệp hỏa trong tay phải liền quét về phía cây hòe tinh.
Cây hòe tinh đang giãy giụa nhìn thấy vậy thì hai mắt đột nhiên co rút mãnh liệt.
Ngay lúc này, cây hòe tinh không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp hô lớn:
“Ta nói! Ta nói!”
Cây hòe tinh thỏa hiệp bởi vì trong một khắc này, hòe tinh đột nhiên hiểu rõ một đạo lý, so với việc có thể sống sót còn không hơn hoàn toàn biến mất sao.
Ít nhất, như vậy có thể đạt được cơ hội “đầu thai chuyển thế”, rồi sau đó bắt đầu cuộc sống mới.
Diệp Thần nghe đến đó, lạnh lùng cười một cái rồi sau đó quát:
“Nói!”
Diệp Thần nói xong, bức tường khổng lồ trong nháy mắt chuyển động, lập tức đem cây hòe tinh bao vây trong một không gian kín.
Diệp Thần làm như vậy tự nhiên là vì phòng ngừa tin tức của Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ bị các người chơi vây xem nghe được.
Ngay lúc Diệp Thần động thủ, không gian nhất thời thu hẹp lại trong phạm vị 10m, cây hòe tinh thở dài rồi sau đó mở miệng nói:
“Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ đang ở trong hậu viện ở quê nhà của Hoàng Tự.”
“Rất tốt, ngươi có thể đi chết rồi!” Diệp Thần nghe đến đây, hai mắt mãnh liệt sáng lên rồi sau đó nhìn tới tay trái của mình, mở miệng nói.
“Bành” Một tiếng nổ lớn truyền đến, chỉ thấy cây hòe tinh trong nháy mắt bị Diệp Thần bóp nát, máu thịt của cây hòe tinh trực tiếp bắn tung tóe ra.
Đúng lúc này, linh hồn cây hòe tinh bay lên, sau đó xuất hiện ở giữa không trung.
Nhận thấy được số lượng linh hồn vẫn như trước không hề bị tan biến, rồi sau đó phân ra trực tiếp bay về phương xa.
Diệp Thần nhìn đến đây, hai mắt đột nhiên trợn lớn rồi sau đó quát:
“Hòe tinh, ta cho ngươi con đường sống mà ngươi không biết trân trọng, nếu đã như vậy thì chết cho ta!”
Diệp Thần nói xong, Hồng Liên nghiệp hỏa liền bay lên không trung, tạo thành một màn hào quang nhưng không cách nào đột phá hồn tinh linh.
Đúng lúc này, Hồng Liên nghiệp hỏa “Oanh” một tiếng bùng nổ lớn.
Nhóm bá tánh trên đường nghe thấy một âm thanh thảm gào thê lương đến cực điểm bỗng nhiên vang lên.
Linh hồn ở phía xa vừa thảm gào thì liền bị Hồng Liên nghiệp hỏa trực tiếp thiêu thành hư không.
Nhìn đến này cách, Diệp Thần khinh thường nhếch miệng một cái.
Chủ khống đi......
Giờ phút này cảnh giới của Diệp Thần là Độ Kiếp Kỳ, có khả năng “nói là làm”, cho nên lời hứa hẹn trước đó Diệp Thần nhất định phải thực hiện, bằng không pháp tắc của Thiên Địa sẽ phạt Diệp Thần.
Cũng bởi vì hạn chế này, Diệp Thần mới không làm mất đi bản thể của cây hòe tinh, đồng thời cũng không tiêu diệt quá số lượng linh hồn.
Bởi vì chỉ có như thế này thì hòe tinh mới có thể nhận thấy được “cơ hội sống sót”, sau đó liền sẽ bởi vì mạng sống mà thay đổi hành động.
Mà cứ như vậy, Diệp Thần liền có thể động thủ mà không gây chú ý, sau đó hoàn toàn giết chết cây hòe tinh.
Chính xác mà nói, đây là một cái tiểu "bug", Diệp Thần vi phạm “nói là làm” nên phải chấp nhận tiểu “bug” trừng phạt.
Đương nhiên, trước mắt người biết rõ cái tiểu “bug” này chỉ có một mình Diệp Thần một mà thôi, người khác không có khả năng biết được.
Nghĩ đến đây, lông mày Diệp Thần giương lên, rồi sau đó tay phải vung lên, màn hào quang tạo ra trước đó trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Đúng lúc này, Hoàng Trung nhìn thấy xác thịt với máu tươi rơi đầy khắp nơi, liền chỉnh lại y quân , hành lễ khom người đối với Diệp Thần rồi bái nói:
“Tại hạ, Hoàng Hán Thăng, nguyện đi theo chủ công, vĩnh viễn nghe theo mệnh lệnh của chủ công!”