Diệp Thần thấy vậy cũng không tiếp tục tự hỏi, hắn tu lại tâm tình hướng mắt nhìn ra người ở bên ngoài
Không đợi hắn mở miệng, Bàng Thống liền hạ ống tay áo, rồi sau đó đối với Diệp Thần vô cùng trịnh trọng khom người bái nói:
“Người huyện Khương Dương, Bàng Thống - Bàng Sĩ Nguyên, bái kiến U Vương đại nhân!”
Diệp Thần nghe đến đó, cười ha hả gật gật đầu, liền mở miệng nói
“Danh tiếng của học sĩ, bổn vương cũng đã nghe qua nhiều lần nhưng lại vô duyên gặp mặt, hôm này vừa thấy quả thật danh xứng với thật, gặp được học sĩ đúng là may mắn của bản vương.”
“Đa tạ U vương khen kẻ sĩ, Thống tôi cảm thấy hổ thẹn, vô cùng hổ thẹn.” Bàng Thống nghe đến đó, trước mắt đột nhiên sáng ngời, rồi sau đó vẻ mặt cao hứng hưng khom người bái nói.
Bàng Thống tự thân đến bái kiến Diệp Thần, tự nhiên là có mục đích của hắn, nguyên bản còn lo sợ diện mạo của hắn sẽ dọa đến Diệp Thần, sau đó làm Diệp Thần phản cảm.
Ai ngờ kết quả hoàn toàn ra ngoài dự kiến của hắn, Diệp Thần lúc thấy được diện mạo của hắn không hề nhăn mày hay phán xét hơn nữa nói chuyện còn cực kỳ thoải mái, đầy sự chân thành.
Diệp Thần nghe được thanh âm Bàng Thống tràn đầy vui vẻ liền ha ha cười, đại ngôn mở miệng nói:
“Học s ĩ xin đừng kiêm tốn hôm nay khó có cơ hội gặp nhau, không bằng ngồi xuống, cùng bổn vương nâng ly, như thế nào?”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Bàng Thống nghe đến đó, cười cười, sau khi đáp lười liền theo thị nữ đi đến chỗ đối diện Diệp Thần mà ngồi xuống.
Diệp Thần nhìn đến nơi đây, không khỏi cười, rồi sau đó nhìn về phía cung nữ gần đó, ý bảo nàng đi qua giúp Bàng Thống châm rượu.
Nhận thấy được ánh mắt của chủ nhân, đám nô tì nào dám chậm trễ, vội vàng nghiêng thân hành lễ với Diệp Thần , rồi sau đó liền đi tới bên cạnh Bàng Thống, cầm lấy bầu rượu, khẽ rót.
Chất lỏng vừa ra khỏi bình liền thỏa ra hương hoa thơm ngát, cánh mũi Bàng Thống khẽ động, không tự chủ hít sâu một hơi.
Đợi tỳ nữ trót xong, hắn liền đưa mắt nhìn Diệp Thần, nhận được sự đồng ý của gia chủ liền không ngần ngại uống cạn chúng rượu trước mặt.
“Rượu ngon!”
Diệp Thần nghe đến đó, nhìn hắn một cái, mở miệng hỏi
“Sĩ Nguyên chưa từng gặp qua ta?
“Bẩm U Vương, Thống vừa mới xuống núi liền nghe danh ngài nên muốn tới gặp, đây là lần đầu tiên , chẳng lẽ ngài đã gặp qua Thống?” Bàng Thống nghe thế, đặt xuống chung rượu, rồi sau đó nhìn về phía Diệp Thần, hỏi
Diệp Thần nghe đến nơi đây, trên mặt không biểu tình, nhưng trong lòng kêu khổ, cổ nhân các ngươi thật biết dong dài....
Nhận thấy Bàng Thống sau khi hỏi thì một vẻ mặt đầy sương mù, rồi sau đó vẻ mặt thân thiết nhìn về Diệp Thần mở miệng nói
“U Vương đại nhân, nếu tin Thống có thể giải bày tâm tư trong lòng với tôi, có lẽ Thống có thể vì ngài phân ưu”
Diệp Thần nghe đến đó, tức khắc hồi thần, mà nhìn về phía Bàng Thống mà nói:
“Bổn vương có tin ngươi hay không, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Diệp Thần nói tới đây, lại uống cạn chén rượu, rồi sau đó cầm ra hiệu cho tỳ nữ châm đầy.
Uống xong rượu sau, Diệp Thần nhìn hai mắt Bàng Thống, rồi sau đó liền chuyển ánh mắt đến tỳ nữ đang đứng phía sau.
Nhận thấy ánh mắt của chủ nhân, tỳ nữ bước lên châm rượu cho Bàng Thống, sau đó ôm bầu rượu đã cạn đi châm thêm.
Nhận thấy tỳ nữ đã lui về sau, Diệp Thần lúc này mới mở miệng:
“Bổn vương vừa nghe tên người liền cho người mời ngươi vào phủ, chuẩn bị thức ăn tinh xảo, rượu quý ngàn vạn khó cầu, lại mời ngươi dùng bữa chung bàn, Sĩ Nguyên ngươi nói, bổn vương là tin ngươi hay vẫn là không tin ngươi?”
Bàng Thống nghe đến hết câu, liền hơi sửng sốt, sau khi hồi thần hắn hít sau một cái, rồi sau đó không chút do dự đứng dậy, lui về phía sau vài bước , nghiêm túc hành lễ nói to
“Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên, ngưỡng mộ danh tiếng của Vương Gia đã lâu, mong vương gia thu lưu kẻ si này!”
Diệp Thần nói, chợt vừa nghe giống là hỏi lại, ý tứ chân thật lại là dẫn dắt Bàng Thống làm ra hành động này.
Bàng Thống đến nơi này, nếu không phải vì tìm Diệp Thần làm chủ thì còn vì lý do nào khác, nhưng ngại thân phận hai người nên hắn chưa thể mở lời .
Bàng Thống là văn thần lịch sử siêu nhất lưu, lại sao có thể nghe không ra Diệp Thần có ý tử mở đường cho mình.
Cũng đúng là bởi vì nghe ra ẩn ý trong lời nói của Diệp Thần, Bàng Thống mới có thể không do dự nào làm ra lựa chọn.
Phải biết rằng, hắn tới nơi này là vì Diệp Thần nên tới.
Mà hiện tại, Diệp Thần gọn gàng dứt khoát thể hiện ý muốn thu nhận hắn, hắn lại tại sao còn ngu ngốc mà chần chờ
Bàng Thống nói vừa rơi xuống đất, âm thanh hệ thống nhắc nhở tức khắc vang lên.
“Văn thần lịch sử siêu nhất lưu, Bàng Thống, bàng sĩ nguyên, muốn nhận ngươi là chủ, Tiếp thu hay không?
Hệ thống nhắc nhở kết thúc, Diệp Thần một giây cũng không chần chừ làm ra lựa chọn.
Tiếp thu!
Diệp Thần vừa lựa chọn xong, Kênh thế giới liền nhảy ra thông báo
“Chúc mừng người chơi Diệp Thần, thành công thu phục văn thần lịch sử siêu nhất lưu, Bàng Thống - Bàng Sĩ Nguyên, người này thân phận đặc thù, khen thưởng 1 vạn hoàng kim....”
Hệ thống nhắc nhở kết thúc, Diệp Thần ngay sau đó đứng lên duỗi ra đôi tay, đem người đang hành lễ nâng lên
Giây tiếp theo, Diệp Thần vỗ vỗ vai Bàng Thống, vô cùng chân thật mà nói:
“Bổn vương có thể có Sĩ Nguyên phụ trở, quả thật thiên chi vinh hạnh!”
“Bàng Thống, bàng sĩ nguyên, bái kiến chủ công! “ Bàng Thống cũng rất nhanh đáp lời rồi sau đó cũng nhẹ nhàng thả lỏng
Nguyên bản, tâm tình Bàng Thống vẫn là rất vui mừng, nhưng cũng còn rất sợ hãi.
Danh tiếng hắn cũng có, học thức cũng rộng, nhưng người thật tâm muốn thu nhận hắn lại chẳng có ai
Không có biện pháp, ai biểu diện mạo hắn thật sự là quá xấu đâu.
Mà hiện tại, nhìn ánh mắt chân thành của người trước mặt, Bàng Thống tự nhiên cũng liền bỏ xuống tảng đá đè nặng trong lòng , cả tâm tình lẫn cơ thể đều hoàn toàn thả lỏng.
Đương nhiên, càng nhiều là cảm xúc hưng phấn
Bàng Thống lời nói vừa dứt, thông báo của hệ thống liền truyền đến trước mắt Diệp Thần.
“.. Chúc mừng người chơi Diệp Thần, lần thứ ba được văn thần lịch sử siêu nhất lưu, Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên nguyện trung thành, đặc khen thưởng người chơi Diệp Thần, hoàng kim 120 vạn lượng.”
Lan thông cáo liên tiếp ba lần, nháy mắt gian kíp nổ toàn bộ Kênh Thế Giới.
“Ngọa tào! Ngọa tào! Có hay không lầm! Diệp Thần thu vào tay không phải nhất lưu thì cũng là siêu nhất lưu – một người nhị lưu cũng không có!
“Có thành, có tiền, có thuộc hạ lại có hậu cung!”
“Vì sao ta không tìm được ai, còn hắn lại là đến không ngớt.”
“Ngươi cũng không xem lại bản thân, còn muốn tranh giành với Diệp Thần lão đại, đầu thai thêm mấy kiếp cũng đừng mơ nhé.”
“Oa ha ha, các ngươi quên sao, Bàng Thống là mệnh ỉu, thu vào thì sao chứ, chả bao lâu cũng chết mất"